Sáng sớm Vương Thiện và Tả Mạc mới làm hòa chưa lâu thì đến gần trưa, trời nắng chang chang họ đã lại cùng nhau tay trong tay đi xử lý đám người Lam Phong.
Vì chuyện lần này có một phần liên quan đến Lam gia nên Tả Mạc không tiện nhúng tay. Hắn chỉ lẳng lặng ở bên xem cô xử lý tất thảy một cách gọn gẽ nhất.
Vương Thiện là người ân oán rõ ràng vì vậy Tô Nhiên Nhiên đã bị một tay cô làm cho điêu đứng. Hiện tại, gương mặt xinh đẹp của cô ta đã bị cô rạch lên chi chít sẹo lớn sẹo nhỏ khiến cô ta hoảng loạn đến hóa điên. Và Vương Thiện cô rất ưu ái tiễn cô ta một đoạn đường tới bệnh viện tâm thần...
Còn Lam Phong...
"Mộng Thương... Con nói xem nên làm thế nào mới đúng?" - Vương Thiện từ tốn hỏi chuyện cô con gái nhỏ trong lòng mình.
Trong căn nhà nhỏ cũ kĩ xiêu vẹo giữa cánh đồng hoang - nơi đã từng giam giữ Vương Mộng Thương, Lam Phong đang quỳ rạp dưới nền đất với hai tay bị trói chặt và treo lơ lửng. Quần áo cậu ướt nhẹp nước do bị bỏ lại dầm mưa một đêm dài.
Lam Phong khẽ bật cười tự giễu rồi ngước đôi mắt thâm quầng của cậu lên nhìn qua dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Vương Mộng Thương mà lòng trùng xuống. Cậu... đã làm sai mất rồi...
Tuy Vương Mộng Thương không thể nhìn thấy được dáng vẻ thảm hại của Lam Phong hiện tại nhưng hơn ai hết bé hiểu rõ cách làm việc của mẹ. Đυ.ng đến bé chắc chắn chú ta không thể lành lặn...
Vương Thiện âu yếm ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Vương Mộng Thương và giao lại toàn bộ quyền quyết định cho bé. Cô tin con bé sẽ có thể cho cô một cách giải quyết ổn thỏa nhất.
Bất ngờ, Vương Mộng Thương lên tiếng:
"Mẹ ơi... Chú Phong đang ở chỗ nào ạ?"
"Trước mặt con đấy."
Vương Thiện trả lời và dẫn Vương Mộng Thương tiến thêm tầm năm, sáu bước chân rồi mới thả tay con bé ra.
Vương Mộng Thương không một chút rụt rè mà vươn rộng hai tay, ôm trúng gương mặt rầu rĩ của Lam Phong khiến cậu có chút giật mình.
Lam Phong chau mày nhìn qua đôi mắt vô hồn của Vương Mộng Thương rồi cố tình quay mặt đi, né tránh bàn tay nhỏ xinh của cô bé.
Đúng lúc này, một giọng cười ấm áp vang lên:
"Trước đây cháu đã từng nghe chú đàn."
Vương Mộng Thương không một chút e ngại hay hoảng sợ mà ngồi xếp bằng trước mặt Lam Phong. Bé lại mỉm cười. Đối diện với nụ cười ấy, Lam Phong chỉ biết lảng tránh. Một nỗi xấu hổ không biết bắt đầu từ đâu cứ trào về trong tâm chí của cậu.
Vương Mộng Thương lại như chẳng mấy để tâm đến tâm trạng của người đối diện mà dịu dàng bộc bạch:
"Thật ra... Mộng Thương đã từng rất yêu quý chú. Vì tiếng đàn của chú khiến cháu vô cùng an tâm... Vào hơn một năm trước đây, khi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bác Dạ và mẹ về thân thế của mình, cháu đã vô cùng hoảng hốt, sợ hãi và u buồn... Chú cũng biết mà, cháu không thể nhìn được. Vì vậy... cháu đã đi lạc ở trong tập đoàn của Lam gia. Nhưng chú biết không? Khi cháu đang hoảng loạn đến tột độ thì lại vô tình nghe được tiếng đàn của chú. Nó thật ấm áp và tràn đầy sự hi vọng. Nó khiến tâm trạng của cháu nhanh chóng ổn định lại. Cháu đã lặng lẽ ngồi ở một gốc cây gần đó để nghe hết bản nhạc tuyệt vời ấy... Từ hôm đó, mỗi lần cháu có thời gian rảnh ở tập đoàn Lam gia là cháu lại dựa theo sự miêu tả của mẹ mà tới gốc cây quen thuộc ấy ngồi đợi tiếng đàn ấm áp ngày nào vang lên lần nữa. Nhưng... cho tới tận bây giờ, cháu vẫn chưa được nghe nó thêm một lần nào."
Lam Phong nghe như nuốt từng lời nói nhỏ nhẹ mà ấm áp của Vương Mộng Thương vào lòng. Cậu đã gây ra chuyện gì thế này? Cậu sao có thể nhẫn tâm hại một cô bé ấm áp và tình cảm như vậy? Cậu thật hổ thẹn.
Lam Phong chau mày thật chặt. Cậu rít qua kẽ răng hai tiếng "Chết tiệt" thật đau đớn. Cậu quả thực đã thua rồi. Thua trước sự trưởng thành của một đứa con nít.
Vương Mộng Thương vẫn ngồi đó và mỉm cười. Bé đưa tay ấp lên đôi gò má lành lạnh của Lam Phong và nói:
"Bác Dạ đã nói cho cháu biết hết rồi. Sợi dây thừng chú dùng vốn không đủ dài để có thể khiến cháu rơi xuống những cây chông nhọn đó. Chú... vốn không có ý định hại cháu!!!"
Nghe đến đây đôi mắt vốn nhắm nghiền của Lam Phong bỗng nhiên mở to đầy ngạc nhiên và nhìn thẳng về phía cửa. Ở đó, có một người đàn ông đang lạnh nhạt hút thuốc. Từng làn khói thuốc trắng xám như từng đám mây nhỏ cứ lởn vởn quay người anh như một kiệt tác của tạo hóa. Tại sao sau tất cả mọi chuyện cậu đã làm anh vẫn còn có thể giúp đỡ cậu?
Vương Thương Dạ một chút cũng không thèm nhìn tới Lam Phong mà chỉ hờ hững lên tiếng:
"Tôi chỉ nói sự thật."
Lúc này, Vương Mộng Thương vốn đang mang một nụ cười dịu dàng chợt trở lên nghiêm túc. Bé nói:
"Mọi người đều bảo cháu rất giống mẹ, ân oán rõ ràng. Vì vậy... cháu sẽ không làm tổn hại đến chú. Trước khi tới đây, cô Liễu đã nói với cháu rằng trở thành một doanh nhân không phải là điều chú muốn mà là điều chú chọn. Vậy thì sau khi rời khỏi đây chú sẽ được hộ tống sang đất nước Pháp rực rỡ nhưng sẽ không có một chút tiền nào trong tay, chỉ có một cây đàn, duy nhất một cây đàn mà thôi. Chú chỉ được trở về đây khi đã thành công với ước mơ của mình. Còn nếu không thì cả đời này chú cũng đừng mong tới việc đặt chân lên đất nước Việt Nam một lần nào nữa."
Đoạn, Vương Mộng Thương quay người đứng dậy. Vương Thiện nhanh chóng nắm lấy tay bé con của mình thì chợt phát hiện ra bàn tay nhỏ bé ấy đang vì lo lắng mà run lên kịch liệt.
Vương Thiện khẽ mỉm cười. Cô biết, đây là lần đầu tiên bé con của cô trực tiếp đứng ra quyết định và xử lý mọi việc nên run sợ là điều không thể tránh khỏi. Nhưng dù sao thì con bé cũng đã làm rất tốt và dẫn dắt tình huống cũng rất giỏi.
Vương Thiện khom người vuốt lại mái tóc mềm mượt của cô con gái bé nhỏ và nói:
"Đừng lo lắng. Con làm rất tốt. Mẹ yêu con, con gái của mẹ."