Trời bỗng nhiên đổ cơn mưa lớn. Từ trong chiếc xe BMW sang trọng, Tả Mạc đưa đôi mắt hổ phách của mình nhìn ra những ánh điện lập lòe xanh đỏ đang vun vυ"t lao qua ngoài kia.
Tả Mạc hiện tại đang rơi vào trạng thái trầm tư. Thật sự hắn nghĩ mãi vẫn không ra lý do tại sao Vương Mộng Thương lại lén lút bôi thuốc ngủ lên phần bánh quy của Vương Tử để đi theo Lam Phong??? Điều này khiến hắn đau đầu không thôi.
Phía sau Tả Mạc là dáng người rụt rè, thấp thỏm của cái tên vừa bị cô chủ nhỏ của mình bỏ thuốc - Vương Tử. Anh vốn muốn đi chung xe với Vương Thiện nhưng khi anh còn chưa kịp lại gần được cái xe đó thì Vương Thiện đã ghét bỏ mà cảnh cáo:
"Tôi biết đây không phải hoàn toàn là lỗi của anh nhưng hiện tại nếu không muốn bị tôi trút giận thì anh nên cách xa tôi ra."
Vương Thiện đã nói vậy thì dù có cho Vương Tử mười lá gan anh cũng không dám ở cạnh cô. Đối với anh, Vương Thiện còn đáng sợ hơn cả lão đại Vương Thương Dạ. Những hình phạt cô đưa ra không những kì quặc mà còn vô cùng ám ảnh. Ai mà bị cô phạt một lần là cả đời ghi nhớ!
Trong khi đó, ở trong một căn nhà xiêu vẹo, Vương Mộng Thương với gương mặt trắng bệch đang cố gắng vận dụng tất cả những thủ thuật cơ bản mà bản thân học được để thoát khỏi chiếc dây thừng trói chặt trên người.
Bất chợt từ phía sau, một bàn tay to lớn nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang không an phận kia của Vương Mộng Thương khiến bé hoảng hốt giật thót.
Hành động này khiến người đàn ông phía sau càng thêm phấn khích mà cười lớn:
"Bé con... Biết vì sao bé lại phải chịu cái cảnh này không?"
Vương Mộng Thương sau một hồi lo lắng cuối cùng cũng bình tĩnh lại mà khinh bỉ cười:
"Ha... Lam Phong... Chú giỏi lắm. Lừa tôi thì chú được cái gì? Ồ... Hay là chú ghen tỵ với thành công của mẹ tôi nên muốn dùng tôi để uy hϊếp bà?"
"Hahaha... Đúng là trẻ con suy nghĩ nông cạn." - Lam Phong lắc đầu.
Cậu biết, làm sao một đứa trẻ như Vương Mộng Thương lại có thể hiểu được cơ chứ. Cậu thật sự không ngờ người mà Lam Liễu vẫn luôn hết mình yêu thương, người mà cha nuôi Lam Duật của cậu vẫn luôn hết mình tin tưởng lại là một kẻ phụ bạc như vậy.
Lam Liễu yêu anh ta. Cô hi sinh tuổi thanh xuân, hi sinh vị trí Chủ tịch, hi sinh rất rất nhiều thứ chỉ vì lợi ích của anh ta.
Còn... anh ta thì sao?
Trước lạnh nhạt không nói, sau - khi đã là một chủ tịch danh tiếng lẫy lừng thì anh ta lại mang về một người phụ nữ lạ với một đứa con gái hoang. Anh ta yêu chiều họ, quan tâm họ, lo lắng cho lợi ích của họ khiến cậu vô cùng tức giận. Anh ta làm như vậy liệu có nghĩ đến cảm nhận của Lam Liễu? Anh ta làm như vậy liệu có biết Lam Liễu cũng đau?
Lam Phong tức giận đá bay chiếc ghế gỗ đã mục cũ dưới chân rồi đập mạnh xuống chiếc bàn cũ kĩ trước mắt khiến chiếc bàn nứt thêm một đường lớn.
Tiếng động mạnh làm Vương Mộng Thương giật mình. Bé thật tức chết mà. Sao bé lại có thể ngu ngốc mà đi tin lời Lam Phong được cơ chứ. Sao bé lại có thể tin rằng chú ta đã biết được bí mật về thân thế của bé và sẽ lấy nó để gây tổn hại đến cha bé được cơ chứ. Chú ta cũng giống như tất cả những con người ngoài kia, đều chỉ nghĩ bé là con của bác Dạ mà thôi.
Bỗng từ trong góc tối của căn nhà, một giọng nói nữ tính đầy ý châm chọc vang lên:
"Sao lại tức giận rồi???"
Lam Phong không nói gì chỉ liếc qua người phụ nữ đó một cái rồi lẳng lặng uống cạn chai rượu dở dang bên cạnh. Lúc này, người phụ nữ đó mới bước ra từ trong bóng tối. Gương mặt Tô Nhiên Nhiên thập phần khó ở và lo lắng. Một lần nữa giọng nói nữ tính ấy lại vang lên:
"Tôi không thể ở lại đây. Mọi việc tôi đã sắp xếp xong rồi. Giờ chỉ còn chờ vào năng lực của anh."
"Ừ. Cô đi đi."
Tô Nhiên toan rời đi thì Vương Mộng Thương đột nhiên cất tiếng:
"Cô là Tô Nhiên Nhiên?"
Bước chân nhanh chóng dừng lại. Tô Nhiên Nhiên lạnh nhạt đáp:
"Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"
"Nếu đúng thì... cô chết chắc rồi."
Trong khi Tô Nhiên Nhiên còn chưa hiểu Vương Mộng Thương là đang nói tới vấn đề gì thì đã nghe thấy ầm một tiếng. Cửa gỗ tồi tàn đổ rạp trên nền đất đá. Từ trong làn khói bụi Tô Nhiên Nhiên bàng hoàng nhận ra bóng hình quen thuộc.
Dường như chỉ trong một tích tắc, Vương Tử vọt xông vào và túm gọn lấy Tô Nhiên Nhiên khiến cô ta không kịp chạy thoát.
Tả Mạc đanh mặt. Tô Nhiên Nhiên... cô ta thực sự ăn gan trời rồi...
Lúc này, gương mặt Tô Nhiên Nhiên đã hoàn toàn trắng bệch. Đôi mắt đẹp đẽ, tinh xảo thường ngày trở lên hoảng loạn, liến láu nhìn ngó.
"Không... Tả Mạc, nghe em giải thích... Em... Em không liên quan... Là... Là... cậu ta..."
"Câm mồm." - Vương Tử quát lớn.
Anh thực sự đang rất tức giận. Cuộc đời này sao mà hài hước đến vậy? Sao cái cô Tô Nhiên Nhiên này cứ như âm hồn bất tán chạy quanh ám hại cuộc sống của Vương Thiện nhà anh vậy chứ. Đáng ghét!
Vương Tử mạnh bạo rút chiếc khăn tay của mình nhét vào miệng Tô Nhiên Nhiên để cái miệng thối của cô ta không thể phát ra bất kì tiếng nói điên rồ nào nữa. Đồng thời, hai tay cô ta cũng bị anh trói chặt bằng sợi dây thừng ngay gần đó.
Vương Mộng Thương ở trong góc tối khẽ mỉm cười. Cha bé tới trước cả mẹ bé luôn cơ à? Nhưng không sao. Dù sao mẹ bé cũng đang ở rất gần đây rồi...
Tả Mạc vừa nhìn vào căn nhà tồi tàn đã thấy ngay dáng vẻ bất lực, yếu đuối của Vương Mộng Thương trước mắt. Hắn không để tâm đến bất cứ điều gì mà sải bước tới gần bé.
Mộng Thương... đứa bé này sao lại có thể khiến trái tim hắn nhói đau thế này? Nhưng đi chưa được nửa đường thì hắn đã bị một giọng nói liều mạng chặn lại:
"Nếu anh dám bước thêm một bước, tôi đảm bảo anh sẽ vĩnh viễn không thể nhìn thấy con bé thêm một lần nào nữa."
Tả Mạc ngay lập tức dừng chân. Hắn chau mày:
"Lam Phong..."
Lam Phong ở cách đó không xa đang dần trở lên mất bình tĩnh. Cậu như một con thú dữ điên cuồng cười lớn. Chiếc điều khiển từ xa trên tay cậu cũng bắt đầu hoạt động...
"Aaaaa..." - Vương Mộng Thương hét lớn.
Vốn dĩ bé đã gần như tháo được sợi dây thừng cột ở tay rồi nhưng đột nhiên bé lại cảm nhận được một trận rung lắc dữ dội. Có một thứ gì đó đang kéo bé lên, nhấc bé ra khỏi chiếc ghế tồi tàn kia.
Đúng lúc này, Vương Thiện cùng Vương Thương Dạ đột ngột xông vào.
Vương Thiện nhìn qua cô con gái bé bỏng của mình mà xám mặt hoảng hốt hét lên:
"Lam Phong... Cậu đang làm cái gì vậy? Mau thả con tôi xuống."
"Được thôi." - Lam Phong thản nhiên ấn nút.
Chiếc dây trói Vương Mộng Thương rơi xuống với tốc độ nhanh chóng. Lúc này, Vương Thiện càng thêm hoảng loạn. Cô la lớn:
"Mộng Thương..."
Sợi dây thừng được giữ lại. Vương Thiện thở hắt ra đầy sợ hãi. Ánh mắt lo lắng dừng lại ở phần chông nhọn phía dưới sàn. Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là Mộng Thương của cô...
Vương Mộng Thương vốn đang bị treo lơ lửng thì đột nhiên bị thả rơi khiến bé sợ hãi mà cắn chặt môi đến bật máu. Bé nghe được tiếng mẹ. Nhưng... đã xảy ra chuyện gì? Sao mẹ lại có vẻ sợ hãi như vậy?
Bất chợt, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Vương Mộng Thương và ngay lập tức hai tay bé bám chặt lấy sợi dây thừng, dần dần giữ cho cơ thể ở trong trạng thái đứng thẳng. Khi ấy, đôi chân trần mỏng manh của bé ngay lập tức chạm phải một vật nhọn đầu, sắc lẹm. Quả nhiên...