Trên chiếc ghế sô pha sang trọng, Vương Thiện một chút cũng không vội vàng mà điềm nhiên ngồi uống trà như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu ai để ý kỹ thì sẽ thấy hai bàn tay của cô đang không ngừng run rẩy.
Tả Mạc từ trên lầu bước xuống, bên cạnh còn có Tô Nhiên Nhiên đã quần áo chỉnh tề. Cô ta nhìn cô đầy thách thức rồi lại nhìn Tả Mạc ở bên cạnh, cười đến ngọt ngào.
Trái tim Vương Thiện khẽ nhói lên một nhịp. Tách trà trên tay cũng rung mạnh khiến ít nước trà sánh ra ngoài, đổ lên tay cô, nóng bỏng.
Đặt tách trà xuống, cô gượng cười:
"Tôi đã nói rồi. Anh rất nhanh sẽ tìm được bạn giường mới quyến rũ hơn tôi."
Tả Mạc chỉ liếc nhìn qua cô rồi không đáp lời. Nhưng Tô Nhiên Nhiên lại cười đến rạng rỡ:
"Vậy là cô công nhận tổi quyến rũ hơn cô? Ồ... Cám mơn nhé!"
Vương Thiện trực tiếp bỏ qua Tô Nhiên Nhiên mà khẽ đưa tay vào trong túi áo, nắm chặt lấy chiếc que thử thai rồi mới làm như thản nhiên hỏi một câu:
"Có yêu tôi không?"
"Đã từng." - Tả Mạc gần như ngay lập tức đáp lời.
Đã từng tức là giờ không còn yêu nữa? Cô chợt cảm thấy khó thở, l*иg ngực lên xuống phập phồng như bị thiếu hụt ôxi. Đôi bàn tay giấu trong túi áo nhẹ vuốt ve chiếc que thử thai.
Chỉ một câu "Đã từng"... liền kết thúc tất cả.
Vương Thiện đưa hai tay đan vào nhau, khẽ bật cười, hỏi:
"Vậy giờ... Tôi đi được chưa?"
Bạn giường - mối quan hệ thích thì tới, không thích thì đi này cuối cùng cũng phải kết thúc thôi.
Ánh mắt Tả Mạc hình như có chút dao động nhưng lời nói thốt ra lại vẫn lạnh lùng như vậy. Hắn nói:
"Đi đi. Không tiễn."
Vương Thiện bật cười:
"Tôi đâu có yêu cầu anh tiễn. Chỉ cần anh thả lỏng canh phòng để người của tôi có thể đưa tôi đi thôi mà."
Cô biết chắc chắn rằng khi anh hai biết việc mấy ngày nay Cảnh Thiên không thể tới chỗ cô thì sẽ rất lo lắng mà tới tận đây tìm cô. Mà cũng đã bốn, năm ngày rồi cô không thấy mặt mũi Hoàng Phỉ và Cảnh Thác đâu nên cô đoán anh hai chắc cũng đưa nhiều người tinh nhuệ tới đi.
Tả Mạc không mấy chần chừ mà ngay lập tức lạnh giọng gọi:
"Hoàng Phỉ."
Hoàng Phỉ không biết chui từ ngóc ngách nào ra mà quần áo lộn xộn, người đầy vết thương.
Thấy cảnh này Vương Thiện liền lắc đầu. Có vẻ cô đoán không sai rồi. Người của anh hai càng ngày càng ác liệt nha...
Hoàng Phỉ thở dốc:
"Lão đại. Chúng tôi cần thêm...."
"Không cần" - Tả Mạc phất tay - "Cứ để cho họ vào đi."
"Vâng..."
Hoàng Phỉ vừa rời đi thì không bao lâu sau đã có ba người áo đen đeo mặt nạ từ đâu phi vào.
Vương Thương Dạ tay rướm máu, mở rộng, cất tiếng gọi đầy lo lắng:
"Tiểu Thiện."
"Anh..."
Vương Thiện ấm ức khóc lớn. Cô một mực chạy lại, sà vào lòng Vương Thương Dạ. Tất cả đều muốn bỏ rơi cô. Chỉ có gia đình của cô, anh hai của cô là vĩnh viễn bên cạnh, lo cho cô mà thôi.
Bất ngờ từ phía sau, tiếng cười trầm thấp đầy nguy hiểm vang lên. Tả Mạc cất tiếng đầy khinh bỉ:
"Thật không ngờ trước mặt tôi mà em còn có thể ôm ôm ấp ấp như ở chốn không người."
Vương Thiện lau nước mắt, nở một nụ cười vừa có phần bi thương lại vừa có chút tức giận. Cô tiến tới trước mặt Tả Mạc, mỉa mai:
"Ôi... Tôi cũng thật không ngờ một con người lãnh đạm như anh lại có thể lên giường với loại đàn bà ẻo lả như cô ta đấy... Thôi, coi như ông ăn chả thì bà đây cũng ăn nem vậy."
Cô biết, hành động kia của cô đã khiến Tả Mạc hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và anh hai, nghĩ rằng trước đây cô một mực muốn rời đi là vì muốn ở cạnh người đàn ông khác. Nhưng hiện tại, cô... đã không còn muốn giải thích nữa rồi.
Vương Thương Dạ bước tới, ôm lấy eo Vương Thiện, lạnh nhạt nói:
"Tôi không cần biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu Tiểu Thiện đã muốn rời đi thì dù có hi sinh cả cái mạng này tôi cũng sẽ đưa Tiểu Thiện ra ngoài."
Lúc này, sát khí trên người Tả Mạc lại càng thêm nồng đậm. Anh ta là ai mà dám ra oai trước mặt hắn? Đã cướp người của hắn lại còn giở giọng lý lẽ? Nếu không phải tâm của Vương Thiện đặt ở trên người anh ta thì có lý nào cô lại muốn rời xa hắn? Nếu không phải Vương Thiện muốn bảo vệ bí mật của anh ta thì có lý nào cô lại tức giận, thất vọng về hắn?
"Ha... Mạn phép hỏi anh đây là người đã giúp Vương Thiện gϊếŧ cha tôi?"
"Đúng."
"Vì sao anh lại phải giúp cô ấy?"
"Rồi cậu sẽ sớm biết. Giờ thì chúng tôi liệu có thể đi?"
Tả Mạc chau mày:
"Đi đi."
Đi đi. Đừng quay lại đây nữa. Tôi không muốn nhìn thấy em nữa. Em thật là... lừa dối tôi như vậy mà vẫn có thể giả bộ là người bị hại thật đạt. Giờ tôi thả tự do cho em rồi. Em... vui chứ?
Dường như chỉ chờ đợi câu nói này, Vương Thương Dạ liền ôm Vương Thiện rời đi. Chỉ là anh có nhìn qua gương mặt xanh xao của cô hỏi một câu:
"Em thật sự muốn đi?"
"Thật sự."
Có nhiều chuyện dù có cố gắng đến mấy thì cũng không thể theo ý mình. Vậy thì tại sao cứ phải tự làm khổ bản thân? Rời đi... là lựa chọn tốt nhất là cho cả hai.
Rắc... Chiếc cốc thủy tinh bị bàn tay to lớn đầy chai sạn bóp nát.
"Vương Thiện... Lần tới nếu gặp lại có phải hay không chúng ta sẽ đối đầu?"