Chương 68: Tả Mạc... Dậy đi.

Dinh Dong...

"Ra liền ạ"

Chưa tơi một phút, Vũ Minh Nguyệt đã chạy vù ra mở cửa. Xuất hiện trước mắt cô là vẻ mặt bối rối của Ngô Duy.

Cô mở to mắt ngạc nhiên, ấp úng:

"Ngô... Ngô Duy... Sao... cậu...?"

Ngô Duy lấy tay giữ cửa, trưng ra khuôn mặt nghiêm trọng mà nói:

"Anh có việc quan trọng cần em giúp. Đừng hỏi gì cả."

Đoạn, cậu đẩy Vũ Minh Nguyệt vẫn đang ngơ ngác vào nhà, dồn cô vào tường rồi hạ gương mặt điển trai của mình xuống...

"Ngô Duy... Mày làm cái gì đấy???"

Ngô Duy nhanh chóng bị một bàn tay cứng rắn lôi ra và giáng xuống mặt cậu một quả đấm cực mạnh. Nguyễn Tuấn Nam tức giận đứng trước Vũ Minh Nguyệt, gằn giọng:

"Cút."

Ngô Duy lau đi vệt máu trên khóe môi, cười khẩy một tiếng rồi đứng dây, tiến tới. Cậu không thèm nhìn người đàn ông kia lấy một cái mà chỉ chăm chăm nhìn vào đôi mắt đầy nghi hoặc của Vũ Minh Nguyệt.

"Anh Nam, không sao..."

Vũ Minh Nguyệt đẩy nhẹ bàn tay đang bao bọc mình của Nguyễn Tuấn Nam ra rồi tiến lên trước.

"Minh Nguyệt,... em..."

Vũ Minh Nguyệt làm như không để tâm đến lời nói của Nguyễn Tuấn Nam. Cô đăm chiêu, chờ đợi câu nói tiếp theo của Ngô Duy. Bởi ban nãy, Ngô Duy... không hề hôn cô mà chỉ âm thầm xin cô giúp đỡ.

Ngô Duy nhẹ mỉm cười, hướng Vũ Minh Nguyệt mà xòe tay:

"Anh muốn biết..."

Trên tay cậu là một hộp que thử thai...

Vũ Minh Nguyệt hơi chau mày nhưng cũng nhận lấy rồi nói:

"Tôi nhất định cho cậu câu trả lời. Giờ thì mời cậu về cho."

Ngô Duy gật đầu sau đó đi thẳng.

Đợi khi Ngô Duy vừa bước ra khỏi nhà, Nguyễn Tuấn Nam đã liền dùng sức giữ lấy vai Vũ Minh Nguyệt, bối rối tra hỏi:

"Minh Nguyệt, tối qua em với cậu ta... đã làm gì?"

"Có những chuyện không thể đánh giá qua đôi mắt. Cũng đến giờ rồi, chúng ta đi làm thôi."

---

Cũng bởi vì tai mắt mà Tả Mạc điều đi theo Vương Thiện quá nhiều nên Ngô Duy mới phải bầy ra kế như vầy, nhờ tới cả sự trợ giúp của Vũ Minh Nguyệt thì mới có thể mang về cho Vương Thiện một cái que thử thai...

Lát sau, trong phòng khách nhà Ngô Duy, Vương Thiện mặt mũi xanh xao, lắp bắp nói nhỏ, cố gắng để chỉ có mình Ngô Duy nghe thấy:

"Tôi... có thai rồi."

Thật sự, cô có thai rồi. Nhưng không phải cô vẫn luôn đều đặn uống thuốc tránh thai mà Cảnh Thiên mang tới hay sao? Sao lại có thai được cơ chứ?

Ngô Duy chuyển ti vi từ kênh thời sự sang kênh ca nhạc, cho to thêm mấy bậc âm lượng rồi mới hỏi:

"Giờ bà tính sao?"

"Tôi... có phải nên nói... cho... Tả Mạc???"

"Nên nói... Với lại, sau chuyện này... hai người... công khai đi. Dù sao đứa bé cũng nên sống trong một môi trường tốt đẹp, có cả cha và mẹ yêu thương."

Tới đây, Ngô Duy hơi ngừng lại. Cậu chợt nhớ đến dáng vẻ có chút bài xích của con trai mình sáng nay mà thở dài:

"Đừng để bản thân cũng như anh Mạc rơi vào hoàn cảnh như tôi với Minh Nguyệt. Hiện tại, con tôi... bài xích tôi."

Vương Thiện chau mày, gật đầu. Sau đó cô nhanh nhẹn thay đồ rồi phóng xe rời đi.

Đúng rồi, cô nhớ ra rồi. Chính là vào cái ngày đó, cái ngày mà Cảnh Thiên tới nói anh hai kêu cô trở về đó... Hôm ấy... cô đã quên uống thuốc tránh thai...

Trước giờ cô luôn nghĩ rằng thân phận của cô quá đặc biệt. Cô đã gϊếŧ cha hắn. Nếu công khai mối quan hệ này, chỉ sợ... hắn sẽ mất đi chỗ đứng trong gia tộc. Với lại sự trả thù của anh hai vẫn chưa dừng lại. Tuy nó không liên quan tới mạng người nhưng khi hai tập đoàn cạnh tranh cô cũng khó tránh khỏi thân phận khó xử. Vì vậy, cô cam tâm làm một người phụ nữ trong tối, cam tâm dùng cái mác bạn giường để ở bên hắn. Cam tâm... để bản thân không thể mang thai vì không muốn mang lại phiền phức cho hắn...

Nhưng có phải hay không cái thai này sẽ hàn gắn lại tình cảm đang dần sứt mẻ của hắn và cô? Có phải hay không cái thai này sẽ khiến mối quan hệ bạn giường của hắn và cô tiến thêm một bước tới mối quan hệ tốt đẹp hơn?

Vừa về tới Tả gia, Vương Thiện đã vọt chạy lên lầu, không một chút đếm xỉa tới tiếng gọi có chút lo lắng của Tả Mễ.

Cạch...

Cánh cửa phòng gỗ bật mở. Tiếng nói mang chút âm thanh vui vẻ cùng phấn khích của Vương Thiện truyền vào:

"Tả Mạc... Tôi đã... có... Tả Mạc???"

Gương mặt của Vương Thiện lúc này so với tờ giấy thì chỉ có thể nói là trắng hơn. Nụ cười nắng ấm vụt tắt. Phản chiếu trong đôi mắt nâu u tối là hình ảnh hai con người đang trần trụi, ôm nhau ngủ đến yên bình.

Vương Thiện nhẹ nhàng đóng cửa. Cô bước từng bước lại gần đầu giường. Khuôn mặt ấy, khuôn mặt của người đàn ông mang tên Tả Mạc ấy đang yên lặng vùi vào mái tóc đen nháy của một cô gái xinh đẹp như thiên thần. Mà cô gái ấy... lại là... Tô Nhiên Nhiên...

"Tả Mạc... Dậy đi." - Vương Thiện nhẹ nhàng cất tiếng.

Tả Mạc hơi cau mày, từ từ mở mắt. Hắn hơi ngước mắt nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Thiện, hỏi:

"Gì?"

Nghe được giọng nói lạnh nhạt quen thuộc, lòng Vương Thiện khẽ nhói. Đã... kết thúc thật rồi sao? Tới đây... là kết thúc? Thật sự...???

Vương Thiện lại mỉm cười, nụ cười ấy dịu dàng đến lạ. Giọng nói của cô không những nhẹ nhàng mà còn có chút giống như đang cố giảm âm khiến Tả Mạc mơ hồ nghĩ rằng cô đang không muốn đánh thức Tô Nhiên Nhiên.

"Mặc đồ vào đi. Tôi đợi anh ở phòng khách."