Khuôn viên Tả gia rộng lớn, yên tĩnh thường ngày nay lại trở lên hỗn loạn vô cùng.
Tả Mạc đột nhiên thắt chặt an ninh khiến Cảnh Thiên cũng như Vương Thương Dạ không có cách gì để tiến vào. Điều đó làm Vương Thương Dạ vô cùng tức giận và lo lắng không thôi. Rốt cuộc bên trong đó đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Thiện của anh sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?
Còn về phần Vương Thiện thì sau khi biết bản thân bị Tả Mạc gài bẫy cô đã vô cùng tức giận muốn rời đi nhưng Tả Mạc lại nhất quyết không để cô bước chân ra khỏi Tả gia dù chỉ là một bước. Vì vậy Vương Thiện liền quậy cho Tả gia một hồi gà bay chó sủa.
Cô khởi động hàng trăm quả bom mini trong nhà kho khiến Tả gia bị thiệt hại khá nặng về mặt tài sản. Cô một đường cắt trụi hoa cỏ trong vườn sau khiến người hầu tá hỏa vì ở nơi đó toàn là hoa cỏ quý hiếm mà Tả Mạc yêu thích. Cô đập tan không biết bao nhiêu là đồ sành sứ quý giá mà Tả Mễ sưu tập. Cô hack toàn bộ máy tính ở Tả gia khiến toàn bộ dữ liệu đều bị xóa sạch...
Khi Tả Mạc về tới nhà thì đã thấy Tả gia bị phá đến biến dạng còn Vương Thiện thì đang ngồi ở sô pha thong dong uống rượu, gục dưới chân cô là hàng chục người trong tối mà hắn điều đến canh chừng cô.
Tả Mạc đen mặt:
"Em muốn làm cái gì đây?"
Vương Thiện một chút cũng không bị cái hàn khí áp đảo của Tả Mạc làm cho sợ hãi mà còn có phần hứng thú vì sự tức giận của hắn. Cô lắc lắc ly rượu:
"Để tôi rời đi."
Tả Mạc nhíu mày càng sâu. Cô thật sự muốn rời khỏi hắn như vậy? Muốn trở về bên cạnh người cô thật sự yêu đến như vậy hay sao? Đã vậy hắn càng không thể để cô đạt được ý nguyện.
Tả Mạc đưa mắt nhìn bao quát quanh nhà rồi phân phó người dọn dẹp. Sau đó hắn quay qua nói với Vương Thiện:
"Nếu có khả năng thì em cứ đi đi."
Nếu có khả năng? Khả năng cái con khỉ. Đám người lộ mặt của hắn thì cô không ngán nhưng mấy tên mà cứ lén lút theo dõi cô ấy thì thực sự là một trở ngại. Cô thật không thể vì sự liều lĩnh của mình mà khiến căn cứ của anh hai bị lộ ra ngoài được.
Vì vậy Vương Thiện đành hậm hực lên phòng nghĩ cách thoát ra ngoài. Cô tự biết bản thân không phải là người có thể vì yêu mà buông bỏ sự tự tôn, không thể vì yêu mà miễn cưỡng tha thứ cho sự lợi dụng trắng trợn của Tả Mạc. Bởi vậy, cô... phải rời đi.
Trong khi ấy, ở một nhà hàng sang trọng giữa lòng thành phố, Vũ Minh Nguyệt lại đang vui vẻ cười cười nói nói với Nguyễn Tuấn Nam.
Vũ Minh Nguyệt bản chất là một cô gái có tâm hồn trẻ thơ. Vì vậy, khi ở cạnh những người đáng tin cậy và quen thân thì cô sẽ không e ngại mà bộc lộ con người thật của mình.
Cô làm rớt đồ, anh sẽ cẩn thận giúp cô nhặt lên rồi mắng yêu cô một câu. Cô ăn đến dơ cả ra phần khóe môi, anh sẽ nhẹ rướn người, giúp cô lau đi. Cô muốn ăn tôm, anh sẽ khéo léo bóc vỏ tôm giúp cô...
Khung cảnh ấy sẽ đẹp biết bao, ấm áp biết bao nếu như ở ngay bàn bên cạnh không xuất hiện vẻ mặt buồn buồn, ẩn ẩn tức giận của Ngô Duy. Đây là đi bàn công việc? Cô... vì sao lại như vậy?
Ngô Duy gọi ra cả một bàn đồ ăn nhưng lại chẳng động tới mà chỉ chăm chăm uống rượu. Thôi thì, uống cho quên sầu vậy.
---Tả Mạc mặc kệ sự can ngăn của đám người hầu mà loay hoay một hồi dưới bếp, làm ra một mâm cơm hoàn chỉnh.
Hắn thật sự không thể hiểu nổi bản thân mình nữa rồi. Hắn tức giận, hắn ghen tuông, hắn tự cho mình cái quyền được hành hạ từ tinh thần cho tới cả thể xác của cô. Nhưng hắn lại không muốn cô rời đi, không thể khống chế được sự quan tâm, chăm lo dành cho cô. Rốt cuộc hắn phải làm sao mới đúng đây?
Tả Mễ một hồi nhìn mâm cơm mà trầm ngâm. Chuyện của em trai, cô không xen vào nhưng cũng coi như là biết được đôi chút. Với cô, Vương Thiện là người yêu hận rõ ràng vì vậy cô thật không dám tin việc cô ấy lừa dối em trai mình.
Tả Mạc sau khi chuẩn bị một bữa ăn thơm ngon đủ vị thì đích thân lên phòng gọi Vương Thiện xuống ăn cơm. Lúc hắn lên tới nơi thì đã thấy cô dùng gương mặt lạnh nhạt đối diện với cái bàn trang điểm. Không biết cô... đã ngồi đấy được bao lâu.
Vương Thiện đưa mắt liếc nhìn dáng người cao ráo của Tả Mạc trong tấm gương trước mặt rồi khinh bỉ cười một tiếng. Sau đó không đợi hắn mở lời cô đã lướt qua hắn mà đi xuống. Tả Mạc à, trò chơi vượt ngục bây giờ chính thức bắt đầu.
Tả Mạc thở dài lắc đầu. Hắn biết, cô chính là kiểu người không bao giờ để bản thân chịu thiệt vì vậy cô nhất định sẽ không dùng chiêu tuyệt thực.
Chỉ là Tả Mạc đã quá lơ là mà không ngờ tới việc Vương Thiện dù có ăn bao nhiêu thì về tới phòng cô cũng sẽ nôn ra sạch sẽ.
Trong phòng tắm, tiếng nước đã xối xả chảy được gần 30 phút. Từ trong bồn rửa mặt đầy tràn nước, Vương Thiện ngẩng đầu. Cô ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn cô gái tàn tạ trong gương rồi ma mãnh quệt ngang đôi môi tím ngắt, bi thương cười một tiếng:
"Ha, đợi xem anh nhốt tôi được bao lâu."