Chương 57: Tình yêu gia đình có thể là một loại gia vị?

Sáng hôm sau Tả Mạc phải đi nước ngoài từ rất sớm nên không kịp chào tạm biệt Vương Thiện mà chỉ để lại một mẩu giấy có ghi hai chữ "Chờ anh".

Vương Thiện nhìn mà bật cười. Sau khi ngáp một hơi dài, cô còn chưa kịp xác định việc đầu tiên phải làm là gì thì Cảnh Thiên đã từ ban công đi vào khiến cô giật nảy:

"Cảnh Thiên... Lần... Lần sau trước khi anh đến thì có thể... báo trước một tiếng không hả? Bản cô nương còn chưa có mặc đồ..."

"Bớt nhảm đi." - Cảnh Thiên chau mày - "Lão đại gọi cô về."

"Ủa? Sao lại gọi về?"

"Người tình của cô hình như điều tra ra manh mối gì của tổ chức rồi. Lão đại muốn cô về chống lưng."

"Ách." - Vương Thiện nghe mà tý nữa ngã giường.

Cô vội xua tay, nghi hoặc:

"Anh có nhầm không đấy? Tôi thì chống lưng được cái gì?"

"Tôi chỉ nghe lệnh mà làm. Nếu cô không tự động đi về thì đừng trách tôi không nể tình anh em."

"Được... Được rồi. Anh ra ngoài trước đi, tôi còn phải mặc đồ."

Cảnh Thiên gật đầu, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

Vương Thiện thở dài, day trán. Hầy... Gân cốt của cô đau quá đi à...

Sau khi gột rửa đi hết hương vị ái muội trên cơ thể, Vương Thiện mặc một bộ đồ đen bó sát tôn lên dáng vóc nóng bỏng của cô. Mái tóc vàng óng được cột cao gọn gàng. Hai bên hông có mang theo vài con dao nhỏ có khắc chữ "Vương".

Cửa phòng vừa mở cô liền có cảm giác như bản thân đã quên mất việc gì đó nhưng ngoái lại mấy lượt cô vẫn không tài nào nhớ ra là mình đã quên gì.

Chẹp một tiếng rõ to, cô so vai. Thôi bỏ đi. Chắc vì không quan trọng nên mới quên. Giờ cô phải qua báo cho Tả Mễ một tiếng đã.

Khi Vương Thiện vào phòng thì Tả Mễ đang mệt mỏi cau mày trước cái màn hình latop, dường như đang gặp phải chuyện khó giải quyết. Cô vờ hỏi:

"Tập đoàn có chuyện à?"

Tả Mễ nghe hỏi, toan than vãn về vấn đề hiện tại thì nhớ tới lời dặn của Tả Mạc nên lời ra tới miệng lại đổi:

"Không có gì. Mà... em tính đi đâu?"

"Em có việc phải rời đi mấy ngày. Tả Mạc về thì chị báo lại giúp em."

Tả Mễ chau mày:

"Sẽ không bỏ trốn chứ?"

"Sẽ không."

---

Trong khi ấy, trước cửa nhà Vũ Minh Nguyệt, chiếc Ferrari đỏ rực như lửa của Ngô Duy đã đỗ ở đó được một lúc lâu.

Ngay khi Vũ Minh Nguyệt vừa dắt tay Vũ Minh Nhật bước ra khỏi cửa thì từ trong xe Ngô Duy phong độ bước xuống.

Vũ Minh Nguyệt chau mày rồi lướt qua cậu, đi thẳng.

Ngô Duy mỉm cười chạy theo. Cậu đứng trước mặt cô, vui vẻ đưa cho cô một túi đồ rồi nói:

"Anh chuẩn bị cơm trưa cho em này. Yên tâm, anh vẫn nhớ khẩu vị của em."

"Cậu tự cầm về ăn đi."

"Hầy... Minh Nguyệt à... Anh có bắt em phải chấp nhận anh luôn đâu. Nhưng ít ra thì em cũng phải cho anh một cơ hội cạnh tranh chứ. Dù sao anh với Cu Bon..."

Vũ Minh Nguyệt chưa nghe hết câu đã rất nhanh lia đôi mắt sắc lạnh về phía Ngô Duy khiến cậu chột dạ.

Ngô Duy cười trừ:

"Được rồi. Được rồi. Em nhận hộp cơm này nha."

Vũ Minh Nguyệt cau mày nhìn hộp cơm đẹp đẽ nằm gọn trong chiếc túi đỏ trên tay Ngô Duy rồi giật lấy, hừ một tiếng.

Vũ Minh Nhật thấy chú xấu xa hôm trước lại tới thì vô cùng mất hứng trưng ra vẻ mặt ông cụ non. Tới lúc thấy mẹ mình nhận đồ từ ông chú xấu xa này thì bé lại càng tức giận mà khịt khịt mũi.

"Chú KingKong làm cơm cho mẹ cháu rồi."

Tiếng nói trẻ con phát ra không quá lớn nhưng cũng đủ để khiến Ngô Duy phải chú ý.

Vũ Minh Nguyệt nháy mắt thấy tâm trạng Ngô Duy trùng xuống thì khẽ mắng:

"Cu Bon. Hư nào."

Hầy... Bị chính con đẻ của mình ghét bỏ như vậy, trong lòng người đàn ông trước mắt này chắc cũng không thoải mái gì rồi.

"Xin lỗi. Cu Bon nó..."

"Không sao." - Ngô Duy xua tay.

Cậu ngồi xuống để mình đối diện với Vũ Minh Nhật rồi khẽ thở dài. Cậu vừa đưa tay chỉnh lại cổ áo cho đứa con trai nhỏ của mình vừa nói:

"Cùng là cơm hộp nhưng người làm khác nhau thì sẽ cho ra những loại hương vị khác nhau. Chú KingKong của cháu có thể làm cơm hộp rất ngon nhưng cơm hộp của chú còn cho thêm một loại gia vị vô cùng đặc biệt khác. Cháu có muốn biết loại gia vị ấy là gì không?"

Vũ Minh Nhật thật sự chăm chú lắng nghe nên khi được hỏi thì liền gật đầu.

Ngô Duy lại cười, nụ cười lần này còn mang thêm mấy phần hi vọng. Cậu đặt lên chiếc trán nhỏ bé của con trai mình một nụ hôn rồi nói:

"Đó là tình yêu gia đình."

Sau đó mặc kệ là đứa trẻ mới tròn 2 tuổi như Vũ Minh Nhật có hiểu được hết lời nói của mình hay không, Ngô Duy vẫn chỉ chào Vũ Minh Nguyệt một tiếng rồi ngay lập tức rời đi.

Vũ Minh Nguyệt nhìn hộp cơm trên tay mà tâm trí không khỏi rối loạn. Thật ra tính cách của Ngô Duy trưởng thành hơn vẻ ngoài của cậu nhiều. Cậu tuy ăn chơi thật đấy nhưng đối với chuyện tình cảm thì lại vô cùng nghiêm túc.

Kể từ khi còn là một học sinh, trước khi Vương Thiện xuất hiện, trong mắt cậu chỉ có học tập nên dù có bao nhiêu bạn nữ muốn làm quen cậu cũng đều từ chối; sau khi Vương Thiện xuất hiện cậu lại càng không để mắt tới bất kì cô gái nào khác. Tuy cậu không trực tiếp bày tỏ nhưng sự quan tâm đặc biệt mà cậu dành cho Vương Thiện dường như đã thay cậu nói lên tất cả. Chỉ là Vũ Minh Nguyệt cô đây vẫn ngốc nghếch chấp nhận đơn phương cậu như vậy.

Bây giờ cậu nói cậu yêu cô rồi. Như vậy có phải là cậu đang thực sự nghiêm túc với cô hay không? Thực ra cô cũng không mong con trai mình thiếu đi tình thương của cha. Chỉ là... cô còn có thể yêu cậu thêm một lần nữa hay không?

Cô biết rất rõ cái buổi tối định mệnh hôm ấy là do chính bản thân mình gây ra. Đang yên ổn ai kêu cô lại đòi uống rượu làm gì cơ chứ. Nếu không, với kiểu người như Ngô Duy khi còn tỉnh táo thì dù cô có lột sạch rồi nằm cạnh, cậu cũng sẽ không đυ.ng tới một sợi tóc của cô.

Mặc dù biết là vậy nhưng cô vẫn không thể quên được hai tiếng "Tiểu Thiện" đầy du͙© vọиɠ đêm ấy. Phải chăng là do cô quá ích kỷ?