Đêm về khuya, trời đổ mưa lớn, sấm giật đùng đùng khiến lòng người càng thêm nặng trĩu.
Đã hơn 1 giờ sáng nhưng Nguyễn Tuấn Nam vẫn chưa ngủ. Anh cứ lẳng lặng ngồi ở gần ban công ngắm mưa. Phả vào không khí mát lạnh là từng hơi thuốc dài. Cha ruột của Cu Bon trở về rồi, có phải là anh đã hết cơ hội rồi hay không?
Trong khi đó, cái người mới ban nãy hùng hổ từ chối tình cảm của cả hai người đàn ông - Vũ Minh Nguyệt thì lại rơi vào trạng thái khó ngủ mà trằn trọc không thôi. Nhìn gương mặt của đứa con trai bé bỏng cô thật không biết nên làm gì cho phải.
Vì năm ấy sau khi phát sinh quan hệ với Ngô Duy, cô đã quên uống thuốc tránh thai nên khi về nước được vài tuần liền phát hiện ra bản thân đã có bầu.
Khi ấy cô đã vô cùng hoảng sợ, lo lắng và hơn cả là đau khổ. Cô không dám nói với Ngô Duy, cô sợ cậu sẽ nghĩ cô là cố tình để bản thân có thai rồi ghét bỏ cô. Nhưng cô cũng ngàn vạn lần không muốn phá bỏ đứa trẻ này. Dù sao đó cũng là một sinh mạng... Dù sao đó cũng là... một phần máu thịt của cô.
May sao khi ấy cha mẹ nuôi của cô không những không hắt hủi đứa con hư hỏng này mà còn chăm lo cho cô chu toàn. Họ thậm chí còn thay phiên nhau giám sát cô vì sợ cô quá hoảng sợ mà dẫn đến trầm cảm trong khi mang thai rồi làm ra chuyện gì dại dột. Mẹ nuôi cô nhiều khi thấy cô có những suy nghĩ tiêu cực thì liền mắng cô một trận, nhất nhất bảo vệ đứa cháu chưa thành hình.
Vũ Minh Nguyệt nhẹ vuốt ve chiếc má phúng phính của đứa con nhỏ, thủ thỉ:
"Cu Bon... Con yên tâm nhé! Mẹ sẽ để con nhận cha sớm thôi."
---Đoàng... Tiếng sấm vang dội kéo Vương Thiện ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ. Đôi mắt nâu bật mở, chòng chọc nhìn trần nhà.
Vương Thiện thở dốc, từ từ ngồi dậy. Cô lấy tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên gương mặt trắng bệch.
"Sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?"
Tả Mạc không một tiếng động bất ngờ xuất hiện trước mắt Vương Thiện, đưa cho cô một cốc nước lọc.
Vương Thiện vẫn duy trì vẻ mặt hoảng hốt mà ôm chầm lấy Tả Mạc khiến chiếc cốc trên tay hắn rơi xuống sàn nhà, lăn mấy vòng, nước đổ tung tóe.
Vương Thiện không biết vì sao mà bản thân lại đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi. Sợ một điều gì đó rất mơ hồ mà cũng rất chân thật.
Tả Mạc hôm nay lại đặc biệt dịu dàng. Hắn ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Vương Thiện, vỗ về. Lại hết sức ấm áp mà thủ thỉ bên tai cô:
"Đừng sợ. Có anh đây."
Vương Thiện đột nhiên siết chặt lấy hai cánh tay Tả Mạc, rướn người lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn vụng về.
Có phải màn đêm khiến con người càng thêm yếu đuối? Không thì tại sao sự bất an mơ hồ này lại khiến cô hoảng sợ đến vậy?
Một giọt nước mắt khẽ chảy dọc từ khóe mắt cô, rơi xuống cùng tiếng nói nỉ non:
"Đừng đi."
"Anh không đi đâu cả."
Tả Mạc dịu dàng đáp lại nụ hôn nhẹ nhàng của cô. Không du͙© vọиɠ, không ham muốn, chỉ đơn giản là muốn an ủi cô mà thôi.
Nhưng Vương Thiện hôm nay lại vô cùng chủ động. Cô rời khỏi đôi môi nam tính của Tả Mạc, vùi đầu vào hõm cổ của hắn, cắn mạnh khiến hắn bất ngờ hừ nhẹ một tiếng. Tiếp đó chiếc lưỡi nhỏ ướŧ áŧ lại mơn man trêu đùa trên vết cắn còn đang rớm máu rồi bất chợt nút mạnh.
Tả Mạc chịu hết nổi, một mạch đẩy cái cơ thể nhỏ bé của Vương Thiện xuống giường. Một tay hắn đặt trên chiếc dây váy mỏng manh, một tay lại trượt từ nơi đầy đặn phía trên xuống tới vùng nhạy cảm phía dưới, nhanh chóng đưa cô lên kɧoáı ©ảʍ.
"A... Mạc..."
Vương Thiện thấy mình như lạc trên chín tầng mây vậy. Mọi thứ xung quanh cô đều như mờ ảo cả đi nhưng gương mặt người thương lại hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô khẽ run người, cảm giác như có một thứ gì đó vừa được giải thoát. Cơ thể cô giờ đây vô cùng nhạy cảm. Nơi nào có bàn tay Tả Mạc đi qua là nơi đó lại nóng ran lên như bị thiêu khiến toàn thân cô nhức nhối, nhộn nhạo.
Vương Thiện thở từng hơi khó nhọc. Cô theo bản năng đưa tay cởi hàng cúc nhỏ trên chiếc áo ngủ của Tả Mạc một cách nhanh chóng.
Cơ thể hắn rất đẹp. Cơ bụng sáu múi rắn chắc, vòm ngực rộng cùng mùi hương nam tính khiến cô như muốn phát điên lên. Cô như con rắn nhỏ uốn cong người dậy, bám dính lấy hắn.
"Mạc... Em nóng..."
Tả Mạc thở gấp, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy lôi cuốn, trêu đùa khoang miệng nhạy cảm của cô gái dưới thân.
Đột ngột, Vương Thiện giật nảy, ngã người xuống giường, kéo theo sợi chỉ bạc đầy ái muội bên khóe miệng. Đôi mắt nâu mờ ảo, lim dim.
"Anh... sẽ giúp em hạ hoả."
Tả Mạc cười đầy ma mị, đưa lưỡi theo giọt mồ hôi chảy dọc trên cơ thể nóng bỏng của Vương Thiện, đùa nghịch phần bụng phẳng rồi dần dần đi xuống...
"A... Đừng..."
Vương Thiện rên lên những tiếng khiêu gợi bởi chiếc lưỡi hư hỏng của Tả Mạc.
Bất chợt, bờ môi mọng nước được cuốn lấy và cô có thể cảm nhận phần sâu kín nhất bắt đầu bị xâm phạm.
Tả Mạc nhẹ nhàng luận động. Hắn gọi tên cô trong vô thức của sự kɧoáı ©ảʍ. Tiểu Thiện - cái tên mà hắn muốn gọi suốt cả cuộc đời.