Chương 51: Trái đất vốn tròn.

Hôm nay - một ngày đẹp đến không thể đẹp hơn được, Vương Thiện vừa tỉnh dậy trong đống chăn ấm áp thì đã bị Tả Mạc lôi ra làm thêm mấy hiệp khiến cô liệt giường tới tận hoàng hôn.

Bởi vậy khi Ngô Duy chạy con môtô đỏ rực như trước đây tới đón Vương Thiện đi họp lớp thì dã man thay, con sâu lười dù đang khoác trên mình một bộ đồ đẹp mắt, sang trọng cũng có thể nằm bò trên chiếc bàn kính ngoài vườn mà than mệt.

Ngô Duy nhìn qua Tả Mạc đang an nhàn ngồi uống trà bên cạnh, rống lên:

"Em lạy anh. Vương Thiện giờ có mà trốn đằng trời. Anh có cần phải phát dục ngay lúc này không hả?"

Tả Mạc không ý kiến, nhàn nhã nhấp một ngụm trà rồi lại giở một trang sách.

Vương Thiện nhìn qua, mệt mỏi xua tay:

"Bỏ đi. Bỏ đi. Đi thôi. Tới giờ rồi."

Tả Mạc chết tiệt, bụng dưới của cô giờ đau muốn chết. Không muốn cô đi thì nói cmn thẳng ra không được à? Sao cứ phải hành cô đến chết đi sống lại như vậy chứ? Huhuhu...

Vương Thiện nương theo Ngô Duy mà thẳng người rời đi. Trước khi đi còn quay lại, hướng Tả Mạc giơ nắm đấm.

Tả Mạc thúi! Đã vậy bà đây lại càng phải đi cho hắn tức chết.

Sau khi chiếc môtô đỏ rực nổ máy rời đi, Tả Mạc mới từ tốn nhấp thêm một ngụm trà, đặt xuống cuốn sách trên tay. Thân hình cao lớn chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại vest đen. Đôi mắt vốn hờ hững chợt lóe lên tia sáng quỷ dị.

"Chúng ta cũng nên đi thôi."

---

Trên tuyến đường nườm nượp xe cộ, chiếc môtô đỏ vẫn luôn duy trì vận tốc lớn khiến người qua đường không khỏi khϊếp sợ. Vương Thiện gục đầu bên vai Ngô Duy, mệt mỏi hỏi:

"Khi tôi biến mất lớp có nổi lên tin tức gì không?"

"Cũng không có gì. Anh Mạc đã rất nhanh phong tỏa tai mắt, chỉ nói là đưa bà ra nước ngoài chữa trị thôi."

"Ờm... Thế còn Tô Nhiên Nhiên?"

"Ngay sau tai nạn của bà anh Mạc đã hủy hôn ước với cô ta. Sau đó cô ta liền sang Hàn du học. Họp lớp lần này chắc cô ta cũng sẽ về đấy."

"Thế... ông... không có gì muốn hỏi tôi à?"

Ngô Duy nghe mà bật cười:

"Hỏi thì bà sẽ trả lời sao? Còn không bằng để bà tự nói ra."

Ngô Duy hiện tại cũng không muốn nói nhiều. Bởi tâm trạng của cậu thực sự đang rất rối rắm. Từ sau lần tình cờ gặp mặt với Vũ Minh Nguyệt cậu luôn ngủ không ngon. Trong tâm trí hỗn độn của cậu luôn xuất hiện hình ảnh một nhà ba người ngày ấy. Đau lòng đến đáng sợ...

Vương Thiện là người nhạy bén, đương nhiên cô biết Ngô Duy đang gặp vấn đề khó nói. Nhưng cô tuyệt nhiên không hỏi tới. Tạm mượn câu của Ngô Duy thì chính là: có hỏi thì cậu sẽ trả lời sao?

Mỗi người cứ mang một tâm trạng riêng như vậy mà trầm mặc suốt chặng đường.

Trong khi đó, ở tập đoàn lớn của Ngữ gia, Ngữ Hàn Phong mới từ phòng Chủ tịch bước ra thì đã thấy một đoàn nhân viên cười nói vui vẻ đi qua. Thấy cậu, một đám nhân viên liền cúi đầu, hào hứng chào lớn:

"Tổng Giám đốc tan làm ạ."

Ngữ Hàn Phong mỉm cười nhẹ:

"Ừm. Tan làm rồi. Mọi người cũng tranh thủ về sớm với gia đình đi."

"Dạ. Tổ em còn đi làm một bữa liên hoan cuối tháng nữa ạ. Tổng Giám đốc liệu có nhã hứng đi cùng chúng em cho vui." - Một cô nhân viên trẻ nhất mắt chớp chớp tiến lên, hướng Tổng Giám đốc của mình mà đon đả.

"Đúng đó. Anh đi cùng chúng tôi cho vui." - Nguyễn Tuấn Nam một thân vest xám, tóc chải gọn gàng, đĩnh đạc bước lên.

"À... Cám mơn ý tốt của mọi người nhưng chắc để hôm khác vậy. Giờ tôi có hẹn rồi."

"Ồ. Thôi vậy. Chúng tôi xin phép đi trước ạ."

"Ừm. Mọi người đi chơi vui vẻ." - Ngữ Hàn Phong mỉm cười.

"Vâng. Cám mơn Tổng Giám đốc."

Khi đoàn người ấy đi qua, Ngữ Hàn Phong liền vô tình cố ý nói nhỏ vào tai cô gái đi cuối một câu:

"Gặp Ngô Duy rồi đúng không? Cũng nên cân nhắc tới chuyện kia rồi nhỉ?"

Vũ Minh Nguyệt sợ hãi run người. Tại sao tên Tổng Giám đốc này cứ như âm hồn bất tán vậy? Mẹ con cô bị Tả thiếu gia điều tra ra thân thế thì thôi đi. Tại sao đến cả tên này cũng điều tra ra?

"Tự tôi biết phải làm gì."

"Tôi mong là vậy." - Ngữ Hàn Phong vẫn lộ ra một nụ cười ấm áp nhưng ẩn sâu trong nụ cười ấy là cả một lòng âm hiểm.

Mấy nhân viên dường như thấy Vũ Minh Nguyệt đi quá chậm nên quay đầu gọi:

"Minh Nguyệt, mau lên đi."

"À... Ờ... Tôi tới đây." - Quay qua Ngữ Hàn Phong, cô lạnh nhạt - "Tôi xin phép."

Khi đã tiến được vào thang máy, Nguyễn Tuấn Nam lùi một bước xuống cạnh Vũ Minh Nguyệt, hỏi nhỏ:

"Em và Tổng Giám đốc có vẻ rất thân thiết. Hai người quen nhau à? Nếu vậy thì phiền em nói tốt cho tổ mình mấy câu."

"Trưởng... Trưởng phòng à... Bọn em chỉ là bạn học thôi."

"À, ra vậy."

Nguyễn Tuấn Nam vẫn dùng sắc mặt không mấy vui vẻ để đối diện với cái cửa thang máy. Anh thật sự rất không vui nha. Hôm trước tên công tử họ Ngô kia cô cũng trả lời là bạn học nay đến cả Tổng Giám đốc Ngữ gia cũng là bạn học của cô. Rốt cuộc gia thế của cô có chỗ nào hơn người mà học chung được với nhiều người quyền thế như vậy?

Sao đột nhiên anh thấy chặng đường cưa đổ bà mẹ đơn thân này còn nhiều gian nan quá!

Trước cửa lớn của một nhà hàng sang trọng, Ngô Duy vẫn duy trì hình tượng playboy với mái tóc đỏ rực quen thuộc cùng bộ đồ đen sành sỏi.

Bên cạnh cậu là Vương Thiện với chiếc váy cúp ngực ngắn lấp lánh màu đỏ rượu tôn lên ba vòng hoàn hảo cùng làn da trắng ngần. Cô vẫn luôn như vậy, sắc sảo như một đóa hồng gai.

"Hey. Vương Thiện, Ngô Duy." - Ngữ Hàn Phong gọi lớn.

Anh vứt bỏ hết hình tượng đĩnh đạc, ấm áp mà chạy nhanh tới chỗ hai người bạn lâu năm của mình.

Vương Thiện quay qua:

"Hàn Phong. Lâu rồi không gặp."

Ngô Duy sắc mặt chợt tối lại. Bàn tay đặt bên eo Vương Thiện cũng âm thầm siết chặt.

Phía sau Ngữ Hàn Phong là một số nhân viên công sở khác. Trong đó có cả... Vũ Minh Nguyệt và người đàn ông dạo trước.

Ngô Duy chợt có xúc động muốn chửi thề. Trái đất này có cần tròn đến vậy hay không?