Tờ mờ sáng, mưa xuống, trời chuyển lạnh. Trong căn phòng rộng lớn bên trong khuôn viên Tả gia vẫn còn vương lại hương vị mê muội.
Vương Thiện chậm chạp tỉnh lại trong vòng tay của Tả Mạc. Cô khẽ động, bụng dưới liền truyền đến một trận đau nhức khiến hàng chân mày xinh đẹp không tự chủ mà xô lại. Cô lẩm bẩm:
"Đáng ghét! Thật là đau."
Bỗng vòng tay cứng rắn đang ôm cô cứ thế siết chặt lại. Tả Mạc vốn ngủ không sâu, khi Vương Thiện tỉnh thì hắn cũng tỉnh. Vừa tỉnh lại đã nhìn được một bộ đáng yêu này của cô quả thực là rất hạnh phúc.
Vương Thiện bị lực đạo của Tả Mạc ôm ghì lấy khiến gương mặt nhỏ nhắn áp hẳn vào l*иg ngực rắn chắc của hắn. Trước mắt cô là hạt đậu nhỏ xinh vô cùng lôi cuốn. Cô không nói gì chỉ là hai bên má đã dần dần phiếm hồng.
Lúc này Tả Mạc mới khẽ cười mà lên tiếng:
"Sao lại thẹn thùng rồi?"
Vương Thiện nghe được tiếng cười của hắn thì thẹn quá hóa giận, nhổm người cắn mạnh vào hạt đậu trước mắt khiến hắn khẽ rên lên. Tiếng rên ấy không những không khiến Vương Thiện hả dạ hơn mà trái lại càng khiến cô thêm bấn loạn.
Vương Thiện cảm nhận rất rõ con quái thú phía dưới lại có dấu hiệu muốn ngóc đầu dậy ăn thịt cô nên cơ thể nhỏ nhắn lại chợt rùng mình. Cô run giọng:
"Hôm... Hôm nay... anh không phải... đi đâu à?"
"Ừ."
"Vậy... Vậy..."
"Chúng ta tiếp tục." - Tả Mạc cắt ngang lời Vương Thiện.
Hắn lật người đè lên cơ thể quyến rũ của cô, tiếp tục tàn phá hai cánh môi nhỏ. Nơi tư mật của hai người dưới lớp chăn liên tục cọ sát.
"Ư... Ha... Chúng ta tiếp tục nhé, được không em?"
Vương Thiện gục đầu vào hõm cổ nam tính của Tả Mạc, rêи ɾỉ thở dốc:
"... Không... Không muốn... Nơi đó... còn đau lắm."
Tả Mạc khẽ vuốt ve lên làn da mịn màng của Vương Thiện, muốn dùng sự dịu dàng của mình để thuyết phục cô.
Đâu ngờ, trong không gian ám muội như vầy lại đột ngột vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói nghiêm túc của Hoàng Phỉ:
"Lão đại. Tôi có việc cần báo cáo."
"..."
"Chết tiệt!" - Tả Mạc cau mày, chửi thề.
Vương Thiện nhìn bộ dạng muốn ngay lập tức bóp chết Hoàng Phỉ của người đàn ông trần trụi phía trên mà không khỏi bật cười. Cô tinh quái lắc hông để nơi tư mật của mình ma sát kịch liệt phía ngoài vật thô cứng của Tả Mạc khiến hắn chợt gầm lên khe khẽ đầy kɧoáı ©ảʍ.
Tả Mạc nhìn xuống người con gái đang cố tình khıêυ khí©h mình mà lòng như bị ngàn kiến vạn kiến cắn xé.
Vương Thiện vô tội thúc giục:
"Sao vậy? Anh mau đi đi. Đừng để Hoàng Phỉ đợi như vậy chứ."
Tả Mạc lại bị cú ấn mạnh của cô làm cho phải thở dốc thêm một lần. Hắn chợt cười ma mãnh:
"Cứ để cậu ta đợi."
Đoạn, hắn lật người cô lại, nương theo sự ướŧ áŧ cô vừa ma sát lên cự vật của hắn mà mạnh bạo tiến vào lỗ nhị khiến Vương Thiện không kiềm được phải hét lên:
"Aaaaa... Tả Mạc... Đi ra mau."
"Hừ... Không phải em nói nơi đó còn đau sao? Vậy chúng ta tiếp tục làm việc ở nơi này."
Má... Cô đây là tự bê đá đập chân mình mất rồi.
---Tả Mạc đi chưa được bao lâu thì từ phía cửa ban công phát ra một vài tiếng động nhỏ. Hai thân ảnh đàn ông khẽ khàng tiến vào.
Vương Thiện còn chẳng thèm nhìn tới, chỉ mệt mỏi ngáp một cái và hỏi:
"Thế nào? Có bị ai phát hiện không?"
Cảnh Thiên rất tự nhiên mà kéo ghế ngồi đối diện cô, trả lời:
"Là được người ta mời vào đấy."
"Mời vào?" - Vương Thiện mờ mịt mở mắt.
Cảnh Thiên gật đầu:
"Tuần trước Tả gia bố trí người nghiêm ngặt đến một con chuột cũng không để lọt khiến tôi không thể đi vào. Nhưng hôm nay lại đặc biệt thả lỏng. Vậy còn không phải là mời tôi tới chơi."
"Hờ. Anh cũng thật hài hước."
Đoạn, Vương Thiện ngẩng đầu, hướng Cảnh Thiên mà xòe tay xin xỏ:
"Cho tôi một viên thuốc tránh thai."
Cảnh Thiên nghe mà mặt đen lại như đít nồi, hất tay Vương Thiện, phũ phàng nói:
"Không sẵn có."
Vương Thiện trề môi hừ một tiếng rồi chỉ tay về phía Vương Kỳ đang đứng cách đó không xa, ra lệnh:
"Vương Kỳ. Đi mua cho tôi thuốc tránh thai."
Vương Kỳ với gương mặt baby gượng gạo gật đầu rồi biến mất một cách nhanh chóng.
Lúc này Cảnh Thiên mới tự rót cho mình một ly trà, hỏi:
"Khi nào thì trở về?"
"Chưa biết. Anh cứ nói với anh hai của tôi là tôi ở đây rất tốt, khi nào chơi chán rồi tôi sẽ tự lết xác về."
"Được..."
---Sau khi dùng bữa sáng ngay trên giường ngủ Vương Thiện mới cảm thấy khá hơn đôi chút. Tả Mạc đáng ghét! Hắn là đến kì động dục đấy à? Hại cô tới bây giờ vẫn không thể rời giường.
Vương Thiện lười biếng ngủ vùi tới tận giữa trưa, khi lần thứ hai dùng bữa trên giường với ánh mắt xoi mói của mấy người làm cô mới khóc ròng vác cái thân đầy vết tích hoan ái vào nhà tắm.
Ngâm mình trong làn nước ấm được phủ lên bởi những cánh hoa hồng thơm ngát Vương Thiện cảm thấy thư thái hơn hẳn. Cô khẽ mỉm cười. Mối quan hệ bạn giường này... đủ kí©h thí©ɧ.
Cô thật sự không biết mối quan hệ này rồi sẽ tiếp tục được bao lâu nhưng cô lại không vì thế mà buồn chán. Hiện tại cô đã không còn mang theo thù hận, hiện tại hắn cũng hết lòng yêu thương cô vậy thì tại sao cô phải vì cái kết thúc không biết tới bao giờ sẽ xảy ra mà buồn chán?
Chuyện ngày mai thì cứ để ngày mai tính. Ngay lúc này đây cô chỉ muốn tận hưởng thật trọn vẹn thứ hạnh phúc mà cô luôn khao khát có được này mà thôi.