Vương Thiện ngừng cười, ánh mắt đượm buồn nhìn Tả Mễ đang ôm lấy thi thể Tả Khiên Hổ mà khóc nấc lên. Có lẽ cô hiểu cảm giác hiện tại của Tả Mễ. Nhưng cô vẫn không hối hận về việc làm của mình.
Vương Thiện nhìn qua người đàn ông vẫn một mực lạnh nhạt đứng trước cửa, khẽ thở dài. Cô bước từng bước dài đến trước mặt Tả Mạc.
Hoàng Phỉ và Cảnh Thác từ khi thấy cô bước tới thì ở phía sau đã bắt đầu cảnh giác lên nòng súng. Khi Vương Thiện đưa cánh tay đeo vòng mà trước đấy vừa gϊếŧ Tả Khiên Hổ lên thì cả hai nòng súng đều chuẩn xác chĩa vào cô, Tả Mạc cũng không có ngăn cản.
Vương Thiện cười khẩy, cô khẽ lắc, từ trong chiếc vòng, một viên thuốc màu trắng lăn ra, nằm gọn trong lòng bàn tay của cô. Đặt nó vào tay Tả Mạc xong cô mới nói:
"Trong móng tay của Vương Hạ có chứa độc."
Tả Mạc đăm chiêu nhìn Vương Thiện. Vương Hạ chắc là tên của người con gái đeo mặt nạ đấu với hắn sáng nay. Đúng là cô ta có cào hắn một nhát nhưng không nằm ở vị trí có thể dễ phát hiện. Cô làm cách nào mà lại biết?
Nhìn viên thuốc trắng lẻ loi nằm trong lòng bàn tay mình, hắn tự hỏi liệu đây có phải là thuốc độc?
"Thiếu gia, cẩn thận... Thiếu gia... Sao anh lại uống rồi?" - Cảnh Thác ở bên cạnh hét lên.
Đợi khi Tả Mạc nuốt xuống viên thuốc trong tay, Vương Thiện mới yên tâm mỉm cười thê lương:
"Vậy... tôi đi đây."
Đoạn, cô toan quay người rời đi thì hai cánh tay bị Du Hải giữ chặt. Anh tức giận nói:
"Cô đã gϊếŧ lão đại của chúng tôi mà còn mong rời đi?"
"Ồ... Bây giờ không để tôi rời đi vậy muốn tôi gϊếŧ sạch chỗ này, dẫm lên xác người mà đi?" - Vương Thiện thản nhiên hỏi lại, ánh mắt thách thức nhìn qua Tả Mạc.
Tả Mạc chau mày, ra lệnh:
"Hoàng Phỉ, đem cô ấy đi, canh trừng cho cẩn thận."
Hoàng Phỉ gật đầu, đem Vương Thiện rời đi. Lạ là cô cũng không có phản kháng. Mà thật ra ngay từ đầu cô đã không muốn rời đi rồi.
Trước khi bị những bức tường dày che khuất tầm mắt, Vương Thiện có thấy Tả Mạc dùng khuôn mặt lạnh nhạt không biểu cảm quỳ xuống bên cạnh thi thể của Tả Khiên Hổ, chịu đựng những cái đánh mang đầy bất lực của Tả Mễ.
Cô biết, những cái đánh ấy không thể khiến Tả Mạc đau về da thịt nhưng lại khiến trái tim hắn đau đớn. Cảm giác ấy, cô hiểu.
Vương Thiện bị giam lỏng trong căn phòng cũ của cô. Cô không ngờ đã hơn năm năm rồi mà căn phòng này lại chẳng có thay đổi gì cả. Mọi thứ vẫn y như lúc cô rời đi.
Vương Thiện sau khi lau rửa cơ thể cẩn thận thì thay vào một bộ đồ ngủ con gấu, sau đó nhắm mắt ngủ say. Thật ra... ở lại đây cũng là một ý kiến không tệ.
Do mấy năm nay Vương Thiện đều được rèn luyện vô cùng bài bản và cực khổ nên khi nghe thấy tiếng mở cửa dù chỉ là rất nhỏ cô cũng lập tức mở mắt, cảnh giác nhìn ra phía cửa.
Khi thấy người vừa bước vào là ai thì gương mặt Vương Thiện không tự chủ mà dịu lại đôi phần. Cô hỏi:
"Giờ thì hận tôi rồi đúng không?"
"Hận." - Tả Mễ siết tay thật chặt, đầu cúi xuống thật sâu che đi sự thù hận và bi thương trong đôi mắt.
"Hận là tốt." - Vương Thiện cười chua chát, ánh mắt thỏa mãn nhìn gương mặt đang bị sự ngạc nhiên bao phủ của Tả Mễ mà tiếp lời - "Hận để hiểu cái cảm giác của tôi khi thấy người cha mà mình yêu quý, kính trọng chết ngay trước mắt mà bản thân chỉ biết đứng nhìn là như thế nào. Chị năm nay đã 29 tuổi rồi mà khi chứng kiến chuyện này vẫn còn gào khóc thảm thiết. Vậy đã bao giờ chị thử hỏi một cô bé 12 tuổi làm thế nào để vượt qua khi mẹ gieo mình tự vẫn ngay trước mắt. Và làm thế nào mà một cô bé 14 tuổi có dũng khí sống tiếp trong căn nhà của người đã ghim mấy chục viên đạn vào người cha mình? Hiện tại chị hận tôi một thì trước đây tôi hận cha chị còn gấp trăm, gấp ngàn lần như thế."
Tả Mễ yên lặng, lẻ loi đứng đó. Những điều Vương Thiện nói hoàn toàn đúng, cô không có gì để phản bác. Nhớ lại dũng khí của cô gái 14 tuổi mang tên Vương Thiện ngày đó khiến cô cảm thấy bản thân còn không bằng một góc của Vương Thiện.
Gạt đi giọt nước mắt trực trào, Tả Mễ không mặn không nhạt hướng Vương Thiện mà nói:
"Nghỉ đi."
Sau đó cô liền rời đi.
Vương Thiện sau khi nghe được tiếng đóng cửa mới để bản thân đổ gục xuống giường. Vết thương ở vị trí nguy hiểm của cô lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Cô chau mày, dồn một đống chăn bao phủ lấy vết thương rồi mệt mỏi ngủ tiếp.
Ở đây một người đang thảnh thơi ngủ vùi thì ở sảnh lớn của Tả gia, một trận tranh cãi gắt gao đang nổ ra.
Đa phần các thành viên lớn nhỏ trong Tả gia đều yêu cầu Tả Mạc truy tìm kẻ đã ra tay sát hại Tả Khiên Hổ. Duy chỉ có gia đình của Ngô Duy là im lặng.
Hơn một tháng nay Ngô Duy làm việc trong tập đoàn lớn của Tả gia nên vị trí trong gia đình của cậu cũng vững chắc hơn hẳn. Chỉ là... cậu không quan tâm. Cậu chỉ cố gắng làm việc thật tốt để phục vụ cho lợi ích của bản thân mà thôi.
Hiện tại, nghe tin người đứng đầu Tả gia - Tả Khiên Hổ bị ám sát thì cậu liền vội vã chạy tới. Có phải chuyện này là do Vương Thiện làm? Có phải cậu sắp được gặp lại Vương Thiện?
Tả Mạc ngồi trên ghế chủ vị, quan sát một hồi rồi nghiêm giọng:
"Mọi người yên lặng. Một số thành viên trong gia tộc của chúng ta trực tiếp làm việc ở Hắc đạo thì chắc phải biết mấy nay một thế lực lớn mạnh đang âm thầm đối đầu với thế lực của Tả gia. Cha tôi - lão đại của mọi người cũng là do thế lực ấy ám hại. Điều này đặt ra một vấn đề nguy cấp về thực lực cũng như cách thức rèn luyện của chúng ta. Vì vậy tôi đề nghị tăng cường những bài khổ luyện với cấp A và B. Cấp C từ giờ sẽ rèn luyện với những yêu cầu như của cấp A." - Ngưng một lát, hắn tiếp - "Về phần Bạch đạo, tôi yêu cầu các vị cần phải chú ý hơn trong các vấn đề làm ăn, không được vi phạm pháp luật, nộp thuế đầy đủ. Tốt nhất là đừng để người khác có cơ hội nắm thóp gây khó dễ cho Tả gia. Các vị hiểu rồi chứ?"
"Đã hiểu." - Cả sảnh lớn đều đồng thanh đáp lại.
Tuy tuổi của Tả Mạc so với đa phần những người ở đây thì chỉ có kém chứ không hơn nhưng cách làm việc máu lạnh, quyết đoán của hắn suốt mấy năm vừa qua cũng đủ khiến tất cả phải nể phục và sợ hãi. Vì vậy khi Tả Khiên Hổ đột ngột gặp chuyện, Tả gia cũng không có xảy ra việc tranh giành vị trí lão đại. Mà ai nấy đều thống nhất để Tả Mạc lên nắm quyền.
Đột nhiên, một người đàn ông bước lên, lớn giọng hỏi:
"Vậy còn kẻ sát hại lão Hổ? Cậu tính bỏ qua?"
Tả Mạc lạnh nhạt đáp:
"Tự tôi sẽ điều tra, giải quyết."
Cảnh Thác đứng bên cạnh nghe mà khóe mắt giần giật. Điều tra? Không phải người đã ở trong tay rồi sao? Còn điều tra cái gì? Giải quyết? Chỉ sợ thiếu gia chưa đem người ta sủng đến tận trời thì thôi chứ giải quyết cái nỗi gì?