Ngay hôm sau Tả Mạc đã coi lại chi tiết những đoạn video được cắt từ camera giám sát của bệnh viện và của cả sân bay do Hoàng Phỉ và Cảnh Thác chuyển tới.
Cô y tá có dáng vẻ giống Vương Thiện khi leo lên xe cứu thương cũng như một số các y tá, bác sĩ khả nghi khác đều bị Tả Mạc sắp xếp người theo dõi và đặt thiết bị nghe lén. Một số người còn được người của Tả gia tới "hỏi thăm".
Camera ở sân bay cũng đã ghi lại được dáng vẻ của một cô gái đi lại khập khiễng. Tuy cô ta ăn mặc vô cung kín đáo, gần như là che hết cả khuôn mặt nhưng nhìn qua vẫn có thể xác định là cô ta bị thương ở chân phải và chắc chắn là còn khá trẻ. Tả Mặc ngay lập tức cho người điều tra cô ta. Nhưng kết quả nhận được lại khiến hắn vô cùng thất vọng. Cô gái đó... không phải Vương Thiện.
Không tìm được Vương Thiện đồng nghĩa với việc người trợ thủ giúp cô rời đi có thế lực vô cùng lớn mạnh. Vì vậy Tả Mạc càng thêm cẩn trọng.
Cơ mà hắn hoàn toàn không thể điều tra ra được chút dấu vết nào của thế lực này, một chút cũng không. Trên Hắc đạo vẫn luôn là Tả gia đứng đầu và không một thế lực nào có dấu hiệu muốn làm phản với Tả gia.
Tả Mạc vừa ra sức điều tra tin tức của Vương Thiện vừa gấp rút, âm thầm củng cố lực lượng ở Hắc đạo.
Bên phía Bạch đạo Tả Mễ cũng tung ra một đòn quyết định, sát phạt tất cả các tập đoàn lớn nhỏ có nguy cơ tranh giành vị trí với tập đoàn của Tả gia, đưa tập đoàn của Tả gia đứng lên vị trí lớn mạnh nhất mà không một ai có thể đυ.ng tới.
Kể từ khi Vương Thiện rời đi, trong lòng Tả Mạc cũng như rất nhiều người biết được sự tình phía sau vẫn luôn có một thắc mắc. Không lẽ anh hai của cô vẫn còn sống?
---6:00 P.M
Sân bay quốc tế Washington Dulles.
Sau khi xuống sân bay, Vương Thiện cùng Vương Hạ nhanh chóng được một chiếc Range Rover đón đi.
Giây trước khi vừa xuống máy bay Vương Thiện còn ngáp dài buồn ngủ nhưng giây sau khi vừa lên xe cô đã liền tỉnh như sáo, hai mắt mở to liên tục quan sát, đánh giá người đàn ông đang lái xe. Anh có một vẻ đẹp rất ấm áp khác hẳn với cô gái Vương Hạ luôn lạnh lùng bên cạnh cô.
Vương Tử thấy Vương Thiện cứ liên tục đánh giá mình thì bật cười:
"Vương tiểu thư. Tôi là Vương Tử, là người thân cận của Vương thiếu gia. Cô... hứng thú với tôi đấy à?"
Vương Thiện gật đầu:
"Hứng thú."
Vương Tử dường như không ngờ tới câu trả lời này của cô nên đơ người mất một lúc rồi mới phá lên cười sảng khoái. Cô tiểu thư này sao lại thật thà như vậy?!!!
Vương Thiện vẫn không đổi sắc mặt mà nói tiếp một câu:
"Vì anh rất đối lập với Vương Hạ nên hứng thú."
Câu này thật sự đã dập tắt tiếng cười của Vương Tử. Anh sờ sờ cách mũi, cười khan, liếc nhìn Vương Hạ vẫn mang một vẻ mặt lạnh nhạt phía sau. Hầy, quả thật là rất đối lập.
Vương Hạ nhìn qua Vương Thiện vẫn đang nhớn nhác quan sát xung quanh mà thầm cảm phục. Cô biết Vương Thiện đang cố gắng rời đi sự chú ý của bản thân để giảm bớt sự đau đớn và mệt nhọc.
Vương Hạ vừa làm một số việc trên laptop vừa nói qua tình hình:
"Hiện tại cô sẽ được sắp xếp sống tại một căn nhà ở ngoại thành để tránh tai mắt từ các phe đối thủ của Vương thiếu gia. Đây là điện thoại mà Vương thiếu gia chuẩn bị cho cô. Ngoài Vương thiếu gia cô có thể liên lạc với tôi, Vương Tử, Vương Kỳ, Vương Xuân và Vương Đông. Tất cả đều là trợ thủ đắc lực của Vương thiếu gia."
Vương Thiện xoay xoay chiếc điện thoại, thắc mắc hỏi:
"Tại sao mọi người đều họ Vương?"
Vương Tử đầy cảm kích đáp:
"Chúng tôi vốn là trẻ mồ côi được Lam gia nhặt về nuôi dưỡng và rèn luyện. Ban đầu chúng tôi không có tên mà được gọi bằng số. Sau khi Lam gia nhận nuôi Vương thiếu gia thì chúng tôi mới được cử tới bên cạnh thiếu gia. Vì là những trợ thủ đầu tiên nên Vương thiếu gia đã ưu ái lấy họ Vương để để đặt tên cho chúng tôi."
"Ồ. Lam gia là một gia tộc như thế nào?"
"Lam gia chỉ là một gia tộc nhỏ đi lên bằng chính thực lực của bản thân. Cả ở Bạch đạo lẫn Hắc đạo đều không có tên tuổi gì. Nhưng sau khi Vương thiếu gia được nhận nuôi, chỉ sau ba năm, Lam gia đã có một thế đứng vững chắc ở Bạch đạo. Tuy nhìn ngoài Lam gia giống như một gia tộc vô cùng yếu đuối nhưng thực ra chỉ cần Vương thiếu gia xuất một đòn phủ đầu, không quá một tháng Lam gia liền có thể vươn lên đứng thứ hai ở Bạch đạo, trở thành mối đe dọa với Tả gia. Về phía Hắc đạo, Vương thiếu gia cũng đã đào tạo được một thế lực khá lớn mạnh nhưng vì muốn che giấu tai mắt của Tả gia nên không công khai xuất hiện."
Vương Hạ cũng ngay lập tức bổ sung:
"Nói chung là Lam gia hiện tại không thua kém Tả gia là bao nhiêu. Chỉ là chưa đến thời điểm để Vương thiếu gia có thể xuất đầu lộ diện mà thôi. Lần này đưa cô ra, hơn 100 người đã mất mạng để dẹp đường ở bệnh viện cũng như ở suốt chặng đường của chúng ta. Có thể cô thấy đây là một con số lớn nhưng từ trước tới giờ, để cướp được người từ tay Tả gia mà chỉ hi sinh hơn 100 người... là một kỳ tích."
Vương Thiện gật đầu. Anh hai cô quả thực rất giỏi.
Xe chạy hơn một tiếng ra ngoại thành, dừng trước một ngôi nhà sang trọng.
Vương Thiện được Vương Hạ đỡ xuống xe. Nhìn bao quát căn nhà, lòng cô xúc động vô cùng. Anh hai quả thực rất dụng tâm. Căn nhà này gần như giống hệt căn nhà trước đây mà gia đình cô sống, chỉ khác là nó to hơn một chút.
Vương Thiện khập khiễng tiến vào, đi qua một dãy hành lang cô được dẫn vào một thư phòng rộng lớn.
Trong thư phòng, một người đàn ông đang đứng tựa người lên bàn gỗ, thư thái đọc một cuốn sách chính trị.
Thấy động, Vương Thương Dạ ngẩng đầu, đôi mắt nâu nhìn cô đánh giá một hồi rồi gương mặt nam tính vốn lạnh nhạt mới nở một nụ cười ấm áp.
Anh đặt sách xuống bàn, dang hai tay, gọi:
"Tiểu Thiện, lại đây với anh hai."
"Anh... Anh hai..."
Vương Thiện như vỡ òa, hai mắt ngấn nước, miệng mếu xệch. Cô mặc kệ chân đau một mạch chạy nhào vào lòng Vương Thương Dạ, khóc lớn.
Được bao trong vòng ôm ấm áp của anh hai cô mới cảm thấy cuộc sống này còn ý nghĩa, cảm thấy mọi cố gắng của mình từ trước đến nay là không uổng phí.
Vương Thương Dạ nhẹ vuốt tóc Vương Thiện, thủ thỉ:
"Ngoan, anh hai ở đây."