Hiện tại, Vương Hạ chưa hoàn toàn tách ra khỏi Vương Thiện nên khi thoáng nhìn thấy Ngô Duy, Vương Hạ đã ngay lập tức bước theo. Nhưng là chưa kịp tiến tới đã bị Vương Thiện ra dấu không được hành động nên đành phải lùi lại quan sát tình hình.
Vương Thiện cúi đầu thật sâu, cố gắng bước nhanh qua Ngô Duy. Nhưng cậu lại vững vàng tiến tới khiến cô lo lắng không thôi. Cơ mà Ngô Duy lại lướt qua cô mà đi thẳng.
Chỉ là... trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, Vương Thiện... đã nghe được một âm giọng trầm buồn:
"Giữ sức khỏe... Tạm biệt."
Vương Thiện vẫn không hề dừng lại bước chân dù chỉ là một giây. Tới tận lúc gần lên xe, cô mới quay người, ngoái nhìn Ngô Duy.
Cậu vẫn đứng đó, đầu cúi thấp, hoàn toàn không có một chút sức sống khiến tâm trạng của cô cũng trùng xuống đến cực điểm.
Khẽ cúi đầu, cô nói nhỏ:
"Xin lỗi. Tôi phải đi."
Sau đó Vương Thiện nhanh chóng được một cô y tá trẻ giúp lên xe. Ngay khi vừa ngồi xuống, cô đã liền không trụ nổi mà suýt ngất xỉu. May mà nam bác sĩ duy nhất ở đó đã kịp thời giúp cô tỉnh lại. Anh ta nói:
"Vương tiểu thư ráng một chút. Lát nữa khi xe dừng lại, Vương Hạ sẽ đưa cô tới sân bay."
Vương Thiện suy yếu gật đầu. Thực ra cô có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng sức lực hiện tại không cho phép. Bây giờ chỉ hít thở thôi cũng khiến cô cảm thấy đau đớn.
Ngô Duy nhìn theo chiếc xe cấp cứu đến tận khi khuất bóng. Cậu hiểu, nhiều người đã định sẵn phải rời xa thì dù có níu giữ cũng sẽ chẳng được gì. Thôi thì cứ để cô đi trên con đường mà cô đã lựa chọn vậy.
Mới thϊếp đi một lát, Vương Thiện đã bị người bên cạnh lay tỉnh. Một cô y tá dịu dàng đỡ cô, nói:
"Vương tiểu thư, cô phải tiếp tục đi rồi."
Ngay lập tức Vương Thiện rũ bỏ toàn bộ sự mệt mỏi, ánh mắt nâu vốn sắc bén giờ lại tăng thêm mấy phần kiên định. Cô chỉnh lại mũ y tế trên đầu, hít một hơi sâu rồi vững vàng bước xuống.
Vương Thiện theo chỉ dẫn của vị bác sĩ lúc trước nhanh chóng đi sâu vào một ngõ xóm. Ở đó cô gặp lại Vương Hạ.
Vương Hạ không những đổi một bộ váy đỏ khoét lưng vô cùng quyến rũ mà còn sử dụng cách trang điểm đậm và sắc khiến cô ấy trở lên già dặn hơn gấp mấy lần.
Vương Thiện gật đầu coi như chào hỏi rồi lập tức tiến vào chiếc Cadillac đen bóng ở bên cạnh. Lúc này cô mới để ý là trong xe còn một cô gái trẻ. Cô gái ấy thấy cô tiến vào cũng không nói gì mà chỉ đánh giá cô qua gương chiếu hậu.
Vương Hạ đứng ngoài quan sát một hồi rồi mới tiến vào ngồi cạnh Vương Thiện và ra hiệu cho cô gái còn lại khởi động xe rời đi.
Vương Hạ lấy ra một hộp cứu thương mini, một bộ vest nữ và một hộp trang điểm sau đó nhẹ vỗ lên mu bàn tay Vương Thiện, nói:
"Vết thương của cô cần được xử lí."
Chiếc Cadillac phóng nhanh trên đoạn đường dài. Qua một điểm vắng người lại khuất camera giao thông, Vương Thiện cùng Vương Hạ nhanh chóng đổi sang chiếc Rolls - Royce vẫn luôn theo sát phía sau. Cầm lái vẫn là một cô gái trẻ.
Trong khi đó Tả Mạc mới vừa tắm rửa xong. Hắn mang theo một hộp cơm rang nhỏ rồi liền tới bệnh viện. Nhìn hộp cơm hắn khẽ mỉm cười thỏa mãn. Cơm rang này là hắn tự tay làm, tuy không được ngon cho lắm nhưng chắc Tiểu Thiện của hắn sẽ thích thôi.
Tuy nhiên Tả Mạc còn chưa tới bệnh viện thì Cảnh Thác đã gọi điện tới báo tin. Là một tin xấu.
Gương mặt hắn phút chốc tối đen lại, đôi mắt hổ phách bị bao phủ bởi sự tức giận vô hạn, bàn tay siết lại nổi đầy gân xanh.
Hắn đấm mạnh lên vô lăng, tiếng nói phát ra không mang một chút gì hơi ấm:
"Việc ở đấy giao cho Hoàng Phỉ xử lý. Cậu ngay lập tức báo cho cha tôi rồi nghe lệnh của ông."
["Rõ"]
"Vương Thiện. Em dám...?!!!"
Chiếc BMW chợt tăng tốc, lao nhanh trên đường, hướng sân bay gần nhất mà đi tới.
Tại sân bay Nội Bài, Vương Thiện yên lặng ngồi đợi ở hàng ghế chờ Vương Hạ quay lại. Cô giờ đã đổi sang một bộ vest nữ sang trọng kết hợp với chiếc kính bản đen và chiếc laptop luôn sáng trên đùi càng làm cô giống một nữ doanh nhân thành đạt.
Tất cả các vết thương của cô đều đã được Vương Hạ xử lý đàng hoàng nên không còn đau đến tê liệt như trước nữa. Chỉ là chân phải đã gần như mất cảm giác, cố gắng đi sao cho không khập khiễng quả thực rất khó.
Vương Hạ nhanh chóng lại gần, vỗ vai Vương Thiện:
"Đi thôi. Từ giờ tên cô sẽ là Emily Hillary Filbert."
Vương Thiện cất laptop rồi thở ra một hơi dài, sau đó mới dùng hết sức lực để vững vàng bước đi.
Tả Mạc không phải là đồ ngu, trước sau gì hắn cũng tìm được tới đây. Nếu hiện tại cô để lộ vết thương ở chân thì chắc chắn chưa đến ba ngày sẽ liền bị hắn tóm về.
Quả nhiên khoảng 15 phút sau Tả Mạc cùng ba vệ sĩ áo đen đã hùng hổ tiến vào sân bay. Chỉ là cùng lúc ấy chiếc máy bay chở Vương Thiện cũng đã bắt đầu cất cánh.
Tả Mạc nhìn thoáng qua chiếc máy bay vừa rời rồi ngay lập tức bước đi. Vì thế lực của Tả gia vô cùng lớn mạnh nên chỉ cần hắn nói vài câu là đã được toàn quyền sử dụng phòng giám sát.
Tả Mạc ném chiếc vest đen qua một bên, tháo lỏng cà vạt rồi chăm chú tua lại camera.
Hắn chắc chắn cô phải ở đâu đó quanh đây. Bởi khi quyết định rời khỏi hắn, rời khỏi Tả gia thì cô nhất định đã phải nghĩ tới chuyện trốn đi thật xa khỏi nơi này. Nếu không, để hắn tìm được thì cô chết chắc.
Sau khi máy bay thuận lợi cất cánh, tâm trạng lo lắng của Vương Thiện mới giảm đi phần nào. Cô hướng mắt nhìn ra ngoài cửa kính, mệt mỏi hỏi:
"Chúng ta đi đâu?"
"Bắc Kinh."