Chương 23: Là vô tình hay cố ý?

"Muốn gì?" - Vương Thiện không kiên nhẫn mở lời, bàn tay như ẩn như hiện trong bóng đêm khẽ mân mê cánh hoa.

Trước mặt cô, Lê Chân Chân một thân váy đen hở hang đang chòng chọc nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, oán hận không nói lên lời.

Đợi một lúc vẫn không thấy cô ta lên tiếng, Vương Thiện trực tiếp ngắt một cành hoa, xoay người toan rời đi. Nhưng bất chợt, Lê Chân Chân gằn lên:

"Tôi biết anh trai cô đang ở đâu."

Câu nói thành công khiến Vương Thiện dừng lại bước chân. Cô đổi hướng, bước từng bước đầy uy hϊếp tiến về phía Lê Chân Chân. Khi còn cách cô ta chỉ một bước chân, Vương Thiện dùng cành hoa tươi nâng gương mặt đang ẩn nhẫn đầy mưu mô của cô ta lên, để cô ta đối diện với đôi mắt nâu thâm trầm không mang một chút hơi ấm nào của cô, rồi cười nửa môi:

"Thì...???"

Âm giọng kéo dài mang tính uy hϊếp cực cao. Lê Chân Chân lập tức sợ hãi, hai tay run rẩy siết chặt lấy vạt váy. Mắt cô ta trợn trừng, cố gắng chống lại áp lực mơ hồ mà Vương Thiện mang đến.

Vương Thiện lại như lười quan tâm đến cảm xúc của cô ta, quay người hừ một tiếng rồi nói vọng lại:

"Bản thân chưa đủ thông minh thì đừng nghĩ đến việc có thể uy hϊếp tôi."

Lê Chân Chân chân tay mềm nhũn nhưng vẫn cố hét lên:

"Tôi nói thật. Tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của cha và lão Kinh Thế Hiển. Chỉ cần... Chỉ cần... cô chịu nói với Tả Mạc... à không, Tả thiếu gia một tiếng để Lê gia có thể vực dậy... Tôi... Tôi liền nói cho cô biết anh trai cô ở đâu."

Vương Thiện như có như không mỉm cười, đối với lời nói của Lê Chân Chân lại không có nửa điểm tin tưởng mà trực tiếp rời đi.

Ẩn trong bóng tối, Lê Chân Chân tức tới run rẩy, hận thù ăn sâu nơi khóe mắt. Cô ta âm thầm nắm tay thành quyền, miệng lầm bầm:

"Vương Thiện, đừng trách tao ác, tất cả là do mày chọn."

Nhưng Vương Thiện đi chưa được bao xa thì lại bị Tô Nhiên Nhiên chặn đầu. Cô bất lực đỡ trán, sao nói đến là liền đến hết một lượt thế này?

Tô Nhiên Nhiên ăn mặc không hoa lệ, chỉ đơn giản là khoác trên mình một thân váy trắng muốt như thiên thần mà bước tới.

Cô ta chặn trước mặt Vương Thiện, không nhanh không chậm bước thêm một bước, cướp lấy cành hoa từ tay cô, mân mê cách hoa rồi bất chợt giựt mạnh bông hoa ra khỏi cành, mỉa mai:

"Hoa đẹp đến mấy sau khi rời cành thì cũng úa tàn. Vương Thiện à... rời khỏi sự bao bọc của Tả Mạc cô cũng chỉ là một đứa mồ côi, không cha không mẹ, không quyền không thế để tôi có thể thoải mái chà đạp ở dưới chân mà thôi."

Bông hoa bị vò nát rồi bị Tô Nhiên Nhiên thô bạo ném xuống, dẫm lên.

Vương Thiện liếc nhìn bông hoa, hờ hững đáp:

"Vậy à?"

Tô Nhiên Nhiên lại không lấy gì làm cáu giận với câu trả lời của Vương Thiện mà còn cười đến vui vẻ. Điều này khiến Vương Thiện tăng thêm mấy phần cảnh giác. Nếu như bình thường thì đáp lại sự hờ hững của cô phải là gương mặt tức đến vặn vẹo của cô ta chứ nhỉ.

Tô Nhiên Nhiên ngừng cười cợt, đôi mắt to đảo một vòng, tay mạnh bạo chộp lấy cách tay Vương Thiện, kề môi bên tai cô, hỏi mà như khẳng định:

"Cô... yêu Tả Mạc???"

Vương Thiện cau mày không nói, cơ thể không tự chủ mà cứng lại. Một cơn gió thổi qua đưa tóc cô bay loạn trong màn đêm như những sợi tơ lòng rối rắm trong cô. Nhưng chỉ trong mấy giây, cô liền bật cười, đưa ngón tay đẩy vai cô ta:

"Không yêu."

"Ha, không yêu? Không yêu vậy sao còn không rời xa anh Mạc? Cô luyến tiếc cái gì? Sự quan tâm của anh Mạc... hay... tiền và quyền của anh ấy?"

Vương Thiện cực không vui cau mày:

"Chuyện của tôi từ bao giờ đến lượt cô quản vậy?"

Bất chợt, Tô Nhiên Nhiên vung tay lên, giận dữ quát:

"Tôi lấy thân phận vị hôn thê của Tả Mạc yêu cầu cô rời xa anh ấy."

Vương Thiện không nhanh không chậm, chuẩn xác chụp được tay Tô Nhiên Nhiên, siết chặt, cười gằn:

"Cô đừng quên hiện tại chỉ cần cô động tới một sợi tóc của tôi Tả Mạc cũng sẽ khiến cô sống dở chết dở."

Chợt Vương Thiện liếc thấy sau lưng Tô Nhiên Nhiên là một thanh sắt dựng khung treo đèn chùm đã bị gỡ mất hai chốt trong lòng không khỏi cười lạnh. Thật đúng lúc, cô cũng đang cần một lý do để qua mắt bọn họ...

Vương Thiện siết cổ tay Tô Nhiên Nhiên càng chặt rồi chăm chăm nhìn gương mặt vừa đau vừa giận của cô ta, lấy đó làm trò tiêu khiển thú vị.

Tô Nhiên Nhiên hôm nay lại cứ như phát điên, liều mạng mắng chửi:

"Vương Thiện, cô không thấy bản thân đáng thương lắm à? Tả Mạc không yêu cô, anh ấy chỉ thương hại cô thôi. Bác Hổ cũng chỉ coi trọng cô vì cái gương mặt này mà thôi."

Vương Thiện làm như tức giận, cau mày quát lên:

"Im đi."

Tô Nhiên Nhiên như có như không mỉm cười, lời lẽ tuôn ra càng lúc càng thâm độc. Chợt Vương Thiện cười dài đáng sợ, trực tiếp đẩy mạnh Tô Nhiên Nhiên. Khoảng khắc ấy cô ta liền hiện lên nụ cười thỏa mãn.

Cuối cùng cũng mắc mưu. Vương Thiện, cô thật ngu.

Nhưng ngay lập tức Vương Thiện cũng đổ người về phía trước, che chắn trước mặt Tô Nhiên Nhiên. Chùm đèn thủy tinh rơi xuống, cô quỷ dị cười:

"Hầy... muốn hại tôi sao? Còn không biết tự lượng sức."

Sau đó...

Những tiếng đổ vỡ cứ liên tiếp dồn tới tai mọi người. Ngô Duy vốn đang lo lắng đi tìm Vương Thiện cũng vội chạy lại.

"Vương Thiện..."

Trước mắt cậu, cô gái mới nửa tiếng trước còn đang kiêu ngạo, tràn trề sức sống giờ đã im lặng nằm trong vũng máu đỏ tươi. Trên người cô là hàng trăm mảnh thủy tinh sắc nhọn. Xung quay là năm, sáu thanh sắt nằm lăn lóc, có thanh còn đè thẳng lên phần chân trắng nõn của cô tạo một mảng đỏ tím ghê người.

Một người lại một người không khỏi hít phải ngụm khí lạnh.

Ngô Duy tay chân lạnh ngắt, run rẩy. Cậu không dám động, chỉ có thể vội vàng gọi cấp cứu.

Vương Thiện của cậu, cô gái nhỏ của cậu, tại sao lại thành ra thế này?

Cố gắng ổn định nhịp thở, Ngô Duy cùng Ngữ Hàn Phong bước từng bước nặng nề về phía cô. Máu từ đầu cô vẫn không ngừng chảy xuống.

Càng tới gần, ánh mắt của Ngô Duy càng trở lên đáng sợ. Cậu thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cô gái đang được bao bọc kĩ càng bên dưới Vương Thiện.

"Tô Nhiên Nhiên... cô dám... " - Câu này Ngô Duy nói mà như rít qua tưng kẽ răng. Giận dữ không gì sánh nổi.

Ngữ Hàn Phong cố kìm lại xúc cảm muốn phá hủy tất cả, giữ lấy cách tay Ngô Duy - cái người đang muốn chạy tới làm loạn, gằn từng chữ:

"Cậu bình tĩnh lại cho tôi. Giờ cậu động, vết thương của Vương Thiện có thể bị rách sâu hơn và động tới những nơi nguy hiểm."

Ngô Duy một hai không nói, chỉ lẳng lặng cúi đầu che đi sự cuồng phong trong đôi mắt.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu nhận ra điểm không đúng, nhìn kĩ lại thì ngay lập tức bị sự thực trước mắt làm cho hoảng sợ. Vương Thiện thế nhưng lại đem Tô Nhiên Nhiên bảo vệ an toàn trong lòng?

Đây... là chuyện gì?