“Ngoan - ngoan, không khóc - mẹ là mẹ của con.” Nghệ Thị Định thật cẩn thận ôm đứa nhỏ vào trong ngực. Lúc mới bắt đầu còn có chút mới lạ, nhưng có thể là do thiên tính của người mẹ, cộng thêm mấy khóa học dành cho thai phụ đã học trước đó , Nghệ Thị Định nhanh chóng tìm được kỹ năng dỗ dành đứa nhỏ.
Người bạn nhỏ dán lên bộ ngực mềm mại của mẹ, tuy rằng không được ấm áp như bên trong tử ©υиɠ, nhưng chung quy vẫn rất thoải mái, vì thế bé ngoan ngoãn dựa đầu vào bầu ngực sữa trắng như tuyết của Nghệ Thị Định, rầm rì hai tiếng, sau đó lăng lặng đi vào giấc ngủ.
Nghệ Thị Định cúi đầu nhìn gương mặt nhu thuận an tỉnh trong lòng, không hiểu sao cô lại muốn chảy nước mắt.
“Vợ ơi, em vất vả rồi! Anh yêu em!” Mộ Trùng Dục nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai người phụ nữ từ phía sau, thân mật áp mặt vào má cô, cằm nhẹ nhàng đặt ở vị trí xương quai xanh gợi cảm của cô.
Dường như anh không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng thất thổ của mình, lúng túng vùi đầu vào hõm vai của cô, thế nhưng những giọt nước mắt vẫn thấm ướt da thịt người phụ nữ.
Cảm nhận được sự ấm áp ẩm ướt trên vai, Nghệ Thi Đinh biết chắc Mộ Trùng Dục đang khóc.
“Em còn chưa khóc, anh khóc cái gì.” Không nói lời nào thì không sao, vừa mở miệng cất lời, giọng nói đã nhiễm vài phần nức nở, thậm chí còn có chút run rẩy. Điều này khiến Nghệ Thị Định cảm thấy như bị và mặt, cô không cam lòng bổ sung một câu: “Chán ghét! Đều tại anh!”
“Chúc mừng Mộ tiên sinh Mộ phu nhân!” Người ở đầu kia điện thoại nghe được tiếng trẻ con khóc nỉ non, lập tức nói lời chúc mừng hai người: “Trước mắt lượng mưa trong nội thành đang có xu hướng giảm nhỏ, mực nước cũng rút dần, chúng tôi vừa nhận được tin tức, đường xá khu ngoại thành đang được khơi thông, xe cứu thương của chúng tôi đang trên đường tới đó, hai vị vui lòng ở nguyên tại chỗ và giữ vững liên lạc.”
“Được, chúng tôi biết rồi.” Nghệ Thị Định gật đầu, cúp điện thoại.
“Đừng khóc - Cô ghét bỏ đầy đầy người ở đầu vai, nhưng trong lời nói lại không giấu được về nhu tình.
“Anh mới không khóc!” Mộ Trùng Dục cọ cọ trên vai Nghệ Thị Định, sau khi lau hết nước mắt mới bằng lòng ngẩng đầu lên.
Có thể là vì che giấu sự xấu hổ bị phá vỡ, vừa ngẩng đầu lên Mộ Trùng Dục liền tựa cằm trên vai cô, vươn ngón tay nhẹ nhàng trêu đùa bảo bảo, làm bộ như trước đó chưa hề phát sinh chuyện gì.
“Bảo bào, ba là ba nha, tiểu công chúa của ba.” Anh nhẹ giọng nói chuyện với đứa nhỏ đang ngủ say, anh rất sợ giọng nói của mình hơi lớn sẽ đánh thức đứa nhỏ.
“Sao anh biết là con gái?” Cô còn nhớ rõ, trong lúc hai người cuống quít, căn bản chưa hề xem giới tính của đứa nhỏ.
Nghệ Thị Định nhẹ nhàng vạch hai chân bảo bảo ra...
“Nha, thì ra bảo bảo nhà chúng ta là tiểu công chúa!” Nghệ Thị Định sủng nịch nhìn đứa trẻ trong ngực “Ở trong bụng mẹ dùng sức đấm đá như vậy, mẹ còn tưởng rằng con là bé trai đấy, con nhóc thối!”
Nghề Thi Đinh nhẹ nhàng điền vào chóp mũi mềm mại của con gái.
“Aô - cảm nhận được tạp âm từ thế giới bên ngoài, người bạn nhỏ quơ quơ nắm tay trong không khí, bất mãn rầm rì hai tiếng.
Ca hai người đều bị động tác đáng yêu của bé chọc cười.
Mà lúc này, không biết từ khi nào bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hót thanh thủy của đám chim chóc, hai người | theo âm thanh nhìn lại.
Mây mù bao phủ quanh đỉnh núi dần dần tan đi, từng sợi nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa kính chiếu vào bên trong căn phòng ấm áp, thậm chí trên bầu trời còn xuất hiện một vệt cầu vồng, vắt ngang giữa đỉnh núi.
“Tiếng mưa nhỏ lại rồi biến mất, ánh mặt trời bắt đầu ló dạng.” Mộ Trùng Dục cúi đầu, dịu dàng nhìn đứa nhỏ trong lòng Nghệ Thị Định,
“Vậy gọi...”
Nghệ Thị Định ngẩng đầu nhìn anh, Mộ Trùng Dục cũng đang nhìn cô, hai người ăn ý nhìn nhau mim cười.
“Mộ Tế Đồng.”
Cả hai đồng thanh đáp.