Chương 98: Bảo bảo ra đời

Loại đau đớn này kéo dài trong suốt một đêm mưa lạnh lẽo, bên ngoài cửa sổ vẫn chưa có dấu hiệu ngớt mưa, từng cơn gió cuồng nộ cuốn lấy hạt mưa hung hăng đập mạnh vào cửa kính tạo ra những âm thanh “Bạch bạch” lao xao. Cơn gió cuồng vọng kiêu ngạo kia dường như đang cố phá vỡ tấm kính thủy tinh vững chắc để vọt vào trong phòng cướp đi thứ gì đó.

Nhưng hiển nhiên vào giờ phút này người phụ nữ trong phòng không rành bận tâm tới cảnh vật xung quanh, cô dựa vào người đàn ông phía sau, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay anh, không chỉ có cần cô đang nhỏ giọt từng dòng mồ hôi trong suốt, mà trên trán, trên tóc cũng gần như bị mồ hôi tẩm ướt.

“Hít vào, thở ra, dùng sức!” Bên đầu kia điện thoại vang lên tiếng chỉ đạo của bác sĩ.

“A ...” Nghệ Thị Định cắn răng, bàn tay đang bám lấy Mộ Trùng Dục không ngừng siết chặt, đầu ngón tay gần như trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay như muốn vỡ ra khỏi lớp da.

Mà cánh tay Mộ Trùng Dục lại bị bóp đến đỏ bừng.

“Em không muốn sinh nữa, ô ô...” Cuối cùng Nghệ Thị Định vẫn chịu không nồi, òa khóc thật lớn.

“Sẽ xong! Sẽ xong sớm thôi!” Đối mặt với sự suy sụp của người phụ nữ, Mộ Trùng Dục chỉ có thể cúi đầu hôn nhẹ an ủi cô mà thôi.

Anh gần như phát điên.

Nhưng anh biết mình không thể buông tay vào lúc này, Nghệ Thi Đình chỉ có mình anh. Anh cần phải bình tĩnh, bình tĩnh..

“Anh nhìn thấy đầu rồi!”

Tiếng hộ lớn của Mộ Trùng Dục khiến Nghê Thị Định bỗng ngần người, cô theo bản năng duỗi tay tìm kiếm. Ngay ở vị trí của mình cô sờ thấy tóc máu của đứa trẻ.

"A—

"

Điều này khiến đầu óc Nghệ Thi Đinh tỉnh táo hơn một chút, cái gọi là đau đớn khổ sở bỗng biến mất toàn bộ, mặc dù thân thể vẫn truyền đến từng cơn tê dại nhưng trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất :Nhất định phải sinh đứa nhỏ ra!

Cô cắn môi, cánh môi gần như bị hàm răng cắn rách, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi nhè nhẹ. Mộ Trùng Dục thấy thế, nâng cánh tay đang bị cô túm chặt lên, vươn một ngón tay để vào trong miệng cố.

"Aaaaa!”

Nghệ Thị Định hét lớn một tiếng, đầu thai nhi dần dần đi ra khỏi cửa mình người phụ nữ.

“Mộ tiên sinh, nếu thai nhi đang từ từ bị ép ra ngoài, ngài hãy đè lại sản đạo của sản phụ, đề phòng sản đạo bị xé rách dẫn tới tình trạng xuất huyết, hiện tại chúng tôi đang trên đường tới đó.”

Nghe vậy, Mộ Trùng Dục lập tức vươn hai tay ẩn chung quanh hoa huyệt, ngón cái và ngón áp út gắt gao đè cặt định môi âʍ ɦộ. Hai cánh môi âʍ ɦộ giờ phút này đang bị đầu của thai nhi đè ép không còn một chút huyết sắc, nhưng bởi vì có nước ối trợ giúp, đứa nhỏ đang dần thoát ly khỏi cơ thể người mẹ.

“Sắp ra rồi, sắp ra rồi!” Mộ Trùng Dục kích động hỗ to, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào sản đạo.

Mà chính Nghệ Thị Định cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang dần chui ra khỏi cơ thể mình. Cố nén đau đớn, cô cúi đầu nhìn về vị trí giữa hai chân.

Trải qua quá trình sinh sản đau đến chết đi sống lại, cuối cùng tất cả đều tương đối thuận lợi.

Thai nhi bình an thoát ly khỏi sân đạo của Nghệ Thị Định, toàn bộ thân mình nho nhỏ từ từ tiến vào dòng nước ấm áp. Khác với những đứa trẻ sơ sinh khác, đứa nhỏ này trắng nõn sạch sẽ, trên người cũng không bị tím đen hay dính thứ gì dơ bẩn.

“Bảo bảo!” Rõ ràng cơ thể đã kiệt sức, cả người đau nhức không thôi, nhưng không biết vì sao, sau khi sinh xong ý thức của cô lại đặc biệt thanh tinh.

Cô suy yếu kêu một tiếng, muốn duỗi tay vào trong nước để đứa nhỏ lên, tất nhiên Mộ Trùng Dục đã nhanh hơn cô một bước, đỡ đứa nhỏ lên trước.

“Oa oa – Không còn cảm giác ấm áp và thoải mái như ở bên trong tử ©υиɠ, hơn nữa hình như cả người mình đang chuyển động. Tất cả những cảm xúc xa lạ này đều khiến người bạn nhỏ cảm thấy không quen, ngay lập tức đứa trẻ phát ra tiếng khóc vang dội và mạnh mẽ lần đầu tiên trong cuộc đời.

Mộ Trùng Dục nhẹ nhàng lột cuống rốn quấn quanh người bảo bảo ra, chậm rãi đặt đứa nhỏ vào vòng tay đang dang rộng của Nghệ Thị Định,

Trong khoảnh khắc trao đứa nhỏ sang tay cho cô, xong xuôi mọi việc, lúc này hai bàn tay người đàn ông mới bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy. Tuy nhiên có vẻ như Nghệ Thị Định đang mải đắm chìm trong niềm vui sướиɠ khi đứa nhỏ chào đời mà không hề chú ý tới cảm xúc của người bên cạnh.