Quả nhiên, hạt chậu nho nhỏ kia bị tìиɧ ɖu͙© làm cho căng trưởng.
Mộ Trùng Dục duỗi tay nhẹ nhàng kẹp lấy.
"A..."
Giống như vừa khởi động chốt mở nào đó, Nghệ Thị Định lập tức khẽ ngâm thành tiếng, đồng thời hai chân kẹp chặt lấy bàn tay anh.
“Nơi đó không cần...”
Người phụ nữ dưới thân mềm như bông chỉ có thể bất lực cầu xin, bàn tay vô lực lần tìm ngón tay đang vuốt ve âʍ ѵậŧ của Mộ Trùng Dục.
Nhưng mà Mộ Trùng Dục lại hạ ngoan tâm, anh hơi dùng sức, đầy bàn tay cản trở mình ra, mang theo sự trừng phạt niết hạt chậu nhỏ giữa hai đầu ngón tay, cùng lúc đó côn ŧᏂịŧ trong cơ thể vẫn luôn siêng năng thọc vào nút ra.
"Aaa—
"
Nghệ Thị Định bị kí©h thí©ɧ không khỏi cong người lên, toàn thân giống như có một dòng điện lưu chạy xẹt qua, từ trên đại não chạy thẳng xuống xương cụt, đặc biệt là hạ thân, tê dại không chịu được.
Đôi tay cô bám chặt vào phía sau lưng người đàn ông, hai chân nhịn không được tun rẩy.
Mà mỗi tế bào bên trong hoa huyệt lại không ngừng siết chặt, côn ŧᏂịŧ đang mạnh mẽ ra vào cũng bất tri bất giác trở nên thong thả hơn một chút.
Chặt, quá chặt.
Mặc dù chỗ giao hợp của hai người chảy ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ như vậy, nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn phải giảm tốc lại, nếu không sẽ thật sự làm bị thương tới người dưới thân.
“Đừng cắn chặt!” Mộ Trùng Dục dán mối vào sát vành tại cô nhẹ nhàng nói.
“Ô ô... Không cần...”
Khóe mắt Nghệ Thị Định chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt, đồng thời theo bản năng cự tuyệt bằng âm thanh run rẩy vô lực.
Không nghĩ tới bộ dáng như vậy càng khiến côn ŧᏂịŧ đang chôn trong cơ thể cô lớn hơn một vòng, cô có thể cảm nhận rõ ràng được gần xanh trên thân gây đang nhảy lên.
“Mộ Trùng Dục, dừng lại... em không chịu được.” Cảm giác mất khống chế trong cơ thể càng thêm rõ ràng, giống như cả người đều đang phiêu bồng trên các đám mây, ý thức đều trở nên hỗn loạn.
Có vẻ như tất cả sẽ bị đánh tan hoàn toàn chỉ với một kích cuối cùng. Một kích đó vừa là sự huỷ diệt đồng thời là sự tái sinh cho một vòng tuần hoàn mới.
Tuy nhiên cái gì cũng không có, chờ đợi cô chỉ là hành động tùy ý niết hạt châu mềm mại hồng nhuận của người đàn ông, khiến cảm giác mất khống chế trong cơ thể kia tích tụ lại càng ngày càng nhiều, dục hòa cũng bùng cháy càng ngày càng mãnh liệt.
Thế nhưng không có thứ gì có thể phá vỡ được sự tra tấn dày vò khó chịu này.
“Chồng ơi... Cho em...” Đôi môi đỏ của cô khẽ mở, theo bản năng cầu xin Mộ Trùng Dục .
“Chồng, chồng ơi cho em...” Có vẻ như người phụ nữ đã vô cùng sốt ruột, muốn tự mình nâng eo động thủ, nhưng cuối cùng lại bị cái bụng lớn chín tháng kia cản trở không động đậy được, y hệt một con cá nằm trên thớt mặc người xâu xé, hoàn toàn không thể giãy giụa.
Đối diện với cặp mắt nhu nhược động lòng người của cô Mộ Trùng Dục vẫn không một chút dao động, côn ŧᏂịŧ kia đó lên một cách khác thường, tuy nhiên sắc mặt anh lại quá mức bình tĩnh.
“Còn lén chạy ra ngoài không?” Anh dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn vành tai mềm mại của người dưới thân.
Nghệ Thị Định: “...” Người đàn ông này qua nhiên không dễ dàng buông tha như vậy!
“Không, không dám nữa, chồng mau vào đi...” Nghệ Thị Định hơi thít chặt hoa huyệt, cảm nhận được sự tin cậy của côn ŧᏂịŧ trong cơ thể, cô nhắm hai mắt lại cảm thụ sự cọ xát ngắn ngủi kia.
Mộ Trùng Dục bị bộ dáng khó nhịn của người phụ nữ dưới thân chọc cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
“Thật sự biết sai rồi?”
“Biết sai rồi.” Trong lời nói còn mang theo tiếng nức nở mềm như bông, cực kỳ ủy khuất.
Không thể không thừa nhận rằng, phụ nữ sau khi mang thai trên người luôn tản ra một loại nhu mì nhàn nhạt, tựa như là sự dịu dàng từ trong xương cốt.
Nhìn bộ dáng vặn vẹo khó chịu của cô, rốt cuộc Mộ Trùng Dục công ngừng ẩn nhẫn du͙© vọиɠ đang không ngừng bùng phát trong cơ thể, đao to búa lớn bắt đầu luật động.
Đồng thời trong lúc đó hạt chậu nhỏ phấn nộn vẫn không được giải thoát, mà nằm gọn trong hai ngón tay người đàn ông, mặc người hung hăng đùa bỡn.
Loại cảm giác này quá kí©h thí©ɧ, dường như trong cơ thể đang sản sinh ra một luồng nhiệt khí vận sức chờ phát động.
"A
Thắng tới khi Mộ Trùng Dục đâm sâu cây gậy thịt vào bên trong hoa huyệt, cuối cùng Nghệ Thị Định mới chịu tiết ra.
Thế nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, hai người giằng co trong trò chơi da^ʍ mĩ này trong suốt một buổi chiều.