Thấy người đàn ông rốt cuộc cũng có động tác, Nghệ Thị Định lập tức vặn vẹo vòng eo, cọ cọ hoa huyệt ướt đẫm vào lòng bàn tay anh.
Trong nháy mắt, bàn tay với những khớp xương rõ ràng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ nhão nhão dính dính của người phụ nữ.
“Anh không biết trong thời gian anh không có nhà em đã nhớ anh tới mức nào đâu.” Tiếp theo, Nghệ Thị Định đổi chiến lược tấn công bằng ngôn ngữ, cô lúc vào trong lòng người đàn ông làm nũng.
Năm, bốn, ba...
Thế nhưng trong lòng cô lại đang giao hoạt mà đếm ngược.
Hai, một!
“Fuck!” Chị thấy Mộ Trùng Dục đột nhiên hung hăng mắng một câu, bàn tay to lớn không chút thương tiếc vỗ mạnh lên bờ mông mềm mại trắng muốt.
“A
...” Cô còn chưa kịp hô lên, toàn bộ thân mình đã bị anh ôm ngang lên.
Ngay sau đó cô đã nằm trên giường lớn mềm mại, tiếp theo là nụ hôn rào rạt từ người đàn ông ập đến.
Nghệ Thị Định lập tức nhiệt tình đáp lại, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Mỗi khi người bên gối đi công tác văng nhà, Nghệ Thị Định lại nhớ nhung khôn nguôi.
Cái gọi là tiêu biệt thẳng tân hôn, chỉ trong ba ngày ngắn ngủn, chính là năng hẹn gặp mưa rào.
Hai người không ngừng xé rách quần áo trên người đối phương. Nghệ Thị Định bởi vì không cài được dây thắt lưng của anh mà gấp tới mức suýt khóc.
Nếu là trước kia, nào tới lượt cô tháo dây thắt lưng của anh, ngay từ lúc bắt đầu Mộ Trùng Dục đã sớm thả con quái vật cứng rắn nóng bỏng ra ngoài rồi.
Thế nhưng hiện tại, anh mải miết dụ tầu trên thân thể thơm mềm của cô, lưu luyến nấn ná trên làn da mượt mà tựa làn thu thủy, tùy ý trêu chọc gợi lên ham muốn của cô, nhưng lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.
Nghệ Thị Định đành phải tự mình động thu, tuy nhiên hành động của cô lại bị mắc kẹt ở phần dây lưng, thật lâu mà vẫn không thể cởi ra. Trên trán của cô đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay cũng có chút ướŧ áŧ.
“Ô ô... Chồng ơi...” Bàn tay vẫn nắm chặt dây lưng của anh, trên miệng phát ra tiếng nũng nịu kéo dài.
Giờ phút này Mộ Trùng Dục cũng cực kỳ không dễ chịu, nhưng hiện tại anh lại không thể hung hăng thu thập người dưới thân, chỉ có thể nghĩ ra cách như vậy để cô nếm chút khổ sở.
“Có thể giấu anh lén chạy tới nơi này, vậy mà lại bị một cái dây lưng làm khó?”
Sau khi câu nói đầy thâm ý của anh phát ra, Nghệ Thị Định mới ý thức được ý đồ của anh.
“Em, em thật sự sai rồi... chồng ơi, cho em đi!” Nghệ Thị Định đau khổ cầu xin, nào còn khí thế nữ vương ngày thường.
Hai chân cô quấn lên vòng eo cường tráng của người đàn ông, nếu không phải bụng quá to, chắc chắn cô sẽ ưỡn eo, cọ hoa huyệt ướŧ áŧ của mình vào cái lều trại kia.
“A, mỗi lần lên giường đều nói rất dễ nghe, xuống giường lại không hề để vào lòng.” Mộ Trùng Dục giống một đứa trẻ, u oán lên án người dưới thân.
“Ưʍ... chồng ơi...” Bị ngọn lửa du͙© vọиɠ trong cơ thể thiếu đốt, hiển nhiên đại não Nghệ Thị Định không có cách nào phân định được lời nói của người đàn ông, chỉ có thể bất lực nằm dưới thân anh mà rầm rì.
Điều này khiến Mộ Trùng Dục có chút suy sụp, anh thở dài một hơi thật sâu.
Ngay sau đó anh đấy bàn tay người phụ nữ ra, tự mình mở khóa dây lưng.
Trong lúc mê loạn, Nghệ Thị Định chi nghe thấy “Tạch” một tiếng, sau đó có cảm giác được dưới âʍ đa͙σ có thứ gì đó bị rút ra ngoài, tiếp theo một đồ vật lớn hơn nữa lập tức tiến vào lấp đầy khoảng trống.
“Ừ... Cảm giác hư không trong cơ thể nháy mắt được lấp đầy, Nghe Thi Đinh thích ý thở nhẹ một hơi.
Cảm giác được bao bọc quen thuộc này cũng khiến cả người Mộ Trùng Dục mềm mại hơn, sau đó anh duỗi thẳng thắt lưng đưa đẩy tới lui.
Bởi vì Nghề Thi Đinh thật sự căm gậy ngọc mở rộng âʍ đa͙σ ước chừng ba ngày, cho nên dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra cũng nhiều hơn, mỗi một động tác thọc vào nút ra của côn ŧᏂịŧ đều khiến dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, trên chăn đệm nhanh chống dính đầy bọt nước da^ʍ mĩ.
Mộ Trùng Dục cúi đầu ngậm lấy một bên núʍ ѵú đang lay động trong không khí, đồng thời vươn bàn tay xuống tìm kiểm âʍ ѵậŧ của người phụ nữ.