Chương 89: Vạn năm tịch mịch

Bàn chân mềm mại cọ vào định đầu cứng rắn, càng cọ, dươиɠ ѵậŧ càng sưng to hơn, ngay cả mật ngọt trong miệng cũng không còn ngon như trước nữa. Mộ Trùng Dục lập tức kéo qυầи ɭóŧ xuống, qυყ đầυ đối diện với hoa huyệt lấp lánh ánh nước, anh nhấc eo đâm thẳng vào hang động khao khát đã lâu.

“A..."

“Um."

Hai người không hẹn mà cùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Gần một tuần không tiếp xúc thân mật như vậy, hai người đều cảm giác như mình vừa trải qua vạn năm tịch mịch. Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau như dây leo.

Người đàn ông vẫn luật động trước sau như một, rồi lại lo lắng đứa nhỏ trong bụng, động tác dịu dàng, lực độ vừa phải, anh cảm giác mình đang được trở lại đoạn thời gian sung sướиɠ trước khi bị cấm dục.

“Aư ư...”

Chỉ với hai ba cú thọc vào nút ra đã khiến Nghệ Thị Định thở không ra hơi. Nhiệt khí từ trong miệng tràn ra, lưu lại từng mảng màu hồng phấn trên gò má, hai tròng mắt lệ quang lấp lánh, một bộ dáng nhu nhược động lòng người.

Thân thể người phụ nữ càng mềm xốp hơn vài phần, theo động tác thọc vào rút ra của anh, hai bầu ngực trắng như tuyết rung động trong không khí. Hai cánh môi âʍ ɦộ ướt dầm dề bám chặt vào thân gậy cứng rắn nóng bỏng của người đàn ông, mặc cho động tác có dữ dội hung mãnh tới đâu cũng không chịu nhà ra.

“Chồng ơi... Nhẹ, nhẹ một chút!” Cô run rẩy đặt hai tay lên bà vai anh, cầu xin anh chậm một chút.

Mỗi một lần thâm nhập đều chọc thẳng vào hoa tâm, sau đó chính là một mảnh tê dại. Thậm chí cô còn cảm thấy, nếu không phải vì đứa nhỏ trong bụng, chỉ sợ Mộ Trùng Dục đã sớm chọc thẳng vào tử ©υиɠ rồi.

Tích lũy du͙© vọиɠ suốt một tuần, giờ phút này Mộ Trùng Dục sao có thể dễ dàng buông tha. Sự ma sát nhanh chóng này khiến trong mắt người đàn ông cũng dần dần hình thành hai đốm lửa nhỏ, anh đỏ ngầu hai mắt nhìn da thịt tuyết trăng của người phụ nữ dưới thân.

Nhìn bộ dáng ý loạn tình mẽ, kiều khí mềm mại của cô, cơn du͙© vọиɠ trong người Mộ Trùng Dục càng bị thiêu đốt hơn nữa.

Anh thật sự nghĩ mình sẽ chết trên người cô!

Ý niệm này đột nhiên sinh ra, động tác ra vào của anh cũng càng lúc càng lớn, anh trực tiếp tách hai chân cô ra, nghiêng người áp người lên người cô. Nhìn thì có vẻ hung hăng đè ép, nhưng trên thực tế lại không có chút trọng lực rơi xuống người cô, chỉ có da thịt là kết dính chặt chẽ với nhau.

“Không phải em muốn anh làm như vậy với em sao?” Anh dán sát vào bên tại người phụ nữ nhẹ nhàng nói một câu, dứt lời, liền vươn đầu lưỡi quấn lấy vành tại cô liếʍ láp.

Chọc cho thân mình người phụ nữ dưới thân liên tục run rẩy, mấy đầu ngón chân cũng dần dần siết chặt.

Côn ŧᏂịŧ cứng rắn cọ xát mãnh liệt bên trong hoa huyệt ướt đẫm, xuyên thông tầng tầng mị thịt, cắm thẳng vào hoa tâm mềm mại ướŧ áŧ.

“A

...” Nghệ Thị Định chi cảm thấy thân thể mình như bị tan rã.

Hạ thân cũng dần dần bắt đầu gom góp lại một lượng nước tiêu, có chút nghẹn trướng,

“Chồng ơi... Ô ô...” Nước mắt sung sướиɠ chảy xuống như một đứa trẻ bị khi dễ.

Tiếng nức nở của cô khiến trong lòng anh mềm mại vài phần, động tác không khỏi thả chậm, bắt đầu công cuộc nhu tình như nước.

Lại không nghĩ tới người phụ nữ bỗng dưng quay đầu, đôi môi ướŧ áŧ dán vào vành tai anh: “Dùng sức đâm sâu vào đi."

Câu nói này khiến Mộ Trùng Dục sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại anh lập tức cười tà mị, đây là nụ cười Nghệ Thi Định chưa thấy bao giờ.

Quả thực... cực kỳ gợi cảm! Thật sự muốn làʍ t̠ìиɦ chết anh!

Nhưng mà không đợi Nghệ Thị Đinh phục hồi tinh thần từ trong nụ cười của anh, cô đã cảm nhận được một sức mạnh đánh sâu vào trong hoa tâm. Cú húc này khiến tất cả các xúc cảm tập trung toàn bộ vào chỗ giao hợp của hai người.

A

Sau đó liên tục là những cú thúc sâu thăm, tốc độ này cọ xát vào vách tường thịt sinh ra một dòng điện lưu râm ran, sau khi sự ma sát qua đi cô lại cảm nhận được cảm giác nóng bỏng chưa từng có.

Nếu không phải dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy cuồn cuộn trong hoa huyệt, thậm chí Nghệ Thị Định còn hoài nghi âʍ đa͙σ của cô đang bị dươиɠ ѵậŧ Mộ Trùng Dục cọ xát ra lửa.