Chương 88: Ăn vạ muốn anh

Dường như toàn bộ sức lực của cô đều bị người đàn ông trước mặt hút hết, Nghệ Thị Định càng thêm vô lực. Cùng lúc đó, Mộ Trùng Dục cũng càng mυ"ŧ càng mạnh, giống như anh chi hận không thể đem cả khuôn mặt vùi sâu vào trong

đó.

Hai bầu ngực mềm như bông được anh liếʍ láp như vừa bôi một lớp mật lên bề mặt, dưới ánh sáng từ cửa sổ hắt vào trông nó sáng lấp lánh như hai viên kim cương. Hai đầṳ ѵú đỏ tươi an tĩnh nở rộ trong không khí cũng tăng thêm vài phần ái muội xuân sắc.

Mùa hè nóng bức, người đàn ông vốn để trần thân trên, hiện tại còn bị thân thể mềm mại bên dưới cọ xát không ngừng. Mộ Trùng Dục cảm giác thân thể đang dần nóng lên, đặc biệt là dươиɠ ѵậŧ phía dưới, nóng bỏng tới mức khô rát.

Hiện giờ anh chỉ biết trên người Nghệ Thị Định rất mát mẻ, da thịt cô có tác dụng giải nhiệt. Vì thế nụ hôn của anh có chút mất khống chế, đôi môi anh cọ xát từng tấc da thịt non mềm bóng loáng của cô, dần dần kéo dài xuống dưới.

Anh cẩn thận hôn lên cái bụng mượt mà tuyết trắng, nhưng lần này hình như đứa trẻ trong bụng đã đi ngủ rồi, cảm nhận được sự tương tác của ba nhưng hiếm khi không thấy bé có hành động đáp trả.

Anh hôn một đường xuống dưới, thời điểm đi tới mảnh đất ẩm ướt tươi xốp, anh không cần nghĩ ngợi mà kéo qυầи ɭóŧ Nghệ Thi Đinh xuống, dường như anh đã bỏ quên mất cái bụng đồ sộ trước mặt.

Đôi mắt anh tựa như một con sói đói, nhìn chằm chằm vào hoa huyệt hồng nhuận đang bại lộ trong không khí, như thế một giây tiếp theo sẽ lập tức nuốt chửng nó vào trong bụng.

Hai cánh môi âʍ ɦộ phấn nộn màu đỏ sau một hồi liếʍ láp cũng biến thành màu sắc mị hoặc nhợt nhạt, bộ dáng này càng khiến người ta dễ dàng động tâm.

Mộ Trùng Dục gấp không chờ nổi dán mối lên hai cánh môi âʍ ɦộ no đủ, hung hăng liếʍ mυ"ŧ. Sự tiếp xúc thân mật này kí©h thí©ɧ khiến hai chân Nghệ Thị Đinh Tun Tun, thậm chí cô còn kẹp chặt người đàn ông đang lúc đầu mυ"ŧ mát hoa huyệt giữa hai chân cô.

“Ưʍ...” Nghệ Thị Định không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ.

Rõ ràng là sự dịu dàng tiếp xúc ngày ngày đêm đêm, nhưng mỗi khi thực hiện vẫn khiến người ta mềm mại tê mỏi như lần đầu tiên. Hiện giờ thân thể có đúng là ngày càng mẫn cảm và yếu ớt.

Nghĩ như vậy, đầu lưỡi Mộ Trùng Dục trượt vào hoa huyệt nhẹ nhàng quét một vòng, lập tức đánh tan một chút thần trí cuối cùng còn sót lại của Nghệ Thị Định. Đồng từ cô có tụt lại, hai mắt dần mất tiêu cự, trần nhà trắng xóa trước mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Tất cả các giác quan đều tập trung về thân dưới, hơi thở của cô cũng phập phồng theo chiếc lưỡi đang nhảy nhót trong hoa huyệt.

“Ưʍ... A...” Nghệ Thị Định theo bản năng dang rộng hai chân, muốn anh nhét lưỡi vào sâu hơn nữa.

Nếu không phải vì cái bụng tròn vo hoạt động không tiện, chỉ sợ cô sẽ cong eo đưa hoa huyệt của mình vào trong miệng người đàn ông.

Nhìn ra sự sốt ruột của cô, Mộ Trùng Dục càng thêm ra sức “Tư tư” hút hết số mật thủy đang không ngừng chảy ra từ mật huyệt, nuốt vào vào trong miệng, chậm rãi xẹt qua yết hầu, chảy vào trong bụng.

Cuối cùng chính bản thân Mộ Trùng Dục cũng có chút khó nhịn, anh nắm lấy hai chân non mềm của người phụ nữ, khiến cho hoa huyệt nở rộ hoàn toàn trước mắt anh. Chiếc lưỡi mềm mại xẹt qua cánh môi trái, lại liếʍ cánh môi phải, sau đó lưu chuyển giữa hoa huyệt ướŧ áŧ.

Dần dần, ngọn lửa du͙© vọиɠ nơi hạ thân cũng bị hình ảnh trước mắt kí©h thí©ɧ đầy lêи đỉиɦ điểm, qυầи ɭóŧ của anh bị phồng lên thành một cái lều lớn.

Mà người phụ nữ rơi vào trạng thái mê ly, theo thói quen hoan ái ngày xưa, mơ mơ màng màng vươn chân ngọc nhỏ xinh ra tìm kiếm con thú dữ tợn trong đũng quần Mộ Trùng Dục.

Mềm mại đè lêи đỉиɦ đồi cứng rắn, cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh, anh dùng cây gậy thịt to lớn kia cọ cọ y bàn chân cô, dường như muốn giảm bớt vài phần khô nóng bằng cách này. Nghệ Thị Định ngứa ngáy muốn cụt chân trở về, lại bị người đàn ông đánh mất lý trí túm lấy.