Buổi tối, Nghê Thi Đinh ở trong phòng Mộ Trừng Dục dùng bữa do người giúp việc nhà họ Mộ đúng giờ đưa tới. Nằm trong ngực Mộ Dục Trừng nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó cô mới dẫm lên ghế dựa trèo sang ban công nhà mình, nhẹ nhàng vượt qua, vững vàng đặt chân xuống sàn ban công nhà mình.
Xoay người, tiếp nhận túi xách và hành lý Mộ Trừng Dục chuyển qua.
“Bảo bảo, mau về phòng! Ngoan ngoãn đi ngủ.” Nghê Thi Đinh đặt vali hành lý xuống mặt đất, đối diện với đôi mắt lưu luyến của người đàn ông nói.
Mộ Dục Trừng bĩu môi, ánh mắt tràn ngập ủy khuất và bất bình. Anh chống tay lên lan can, nương theo ưu thế của thân thể, thò người qua.
Trong lòng Nghê Thi Đinh sáng tỏ, cô nhẹ nhàng nhón chân, hơi cúi người, cách hai lan can, nâng mặt anh lên hôn, trái một cái, phải hôn một cái “Moah~Moah~Moah!”.
“Được rồi, đi ngủ đi, ngủ ngon!” Sờ sờ đầu anh, dưới ánh nhìn lưu luyến của người đàn ông, Nghê Thi Đinh xoay người trở về phòng.
Rõ ràng là thân hình và thể lực của chó săn, nhưng cố tình tính tình lại giống như chó con. Không thể không nói, lần này chuyển đến biệt thự ông ngoại mua cho cô đúng là lựa chọn chính xác.
Nghê Thi Đinh hát ngâm nga, bởi vì bị Mộ Trừng Dục lăn lộn suốt cả buổi trưa, hiện tại chân cô vẫn có chút mềm. Vì thế cô chỉ rửa mặt, thay quần áo một cách đơn giản sau đó bình yên đi vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, cô loáng thoáng cảm giác được vị trí bên cạnh hơi lún xuống, một nguồn nhiệt ập đến, Nghê Thi Đinh tìm được nguồn nhiệt kia liền thuận thế chui vào trong ngực Mộ Trừng Dục.
Đồ ngốc, ngủ cũng không biết đóng cửa.
Hai ngón tay Mộ Trừng Dục vén tóc mái trên trán Nghê Thi Đinh ra sau tai, tay anh chống đầu, nương theo ánh trăng dịu dàng ngắm nhìn nhan sắc khi ngủ của cô.
Cô vẫn đáng yêu như trước đây.
“Ngủ đi, bảo bối.”
Mộ Trừng Dục hạ một nụ hôn xuống trán người trong lòng, sau đó ôm lấy cô dần dần đi vào giấc ngủ.
————————————————
“Tiểu ngốc tử, cho tôi…” Một kho hàng chứa đầy đồ vật linh tinh, Nghê Thi Đinh nằm ở trên thảm khó chịu vặn vẹo thân hình thướt tha, ánh mắt cô ngập nước mê ly, hai gò má phiếm hồng ửng đỏ.
Quần áo xộc xệch, cổ áo đồng phục bị cô lôi kéo mở rộng , áo ngực lỏng lẻo đã không thể che lấp được hai bầu ngực lớn của Nghê Thi Đinh. Cô cầu xin người đàn ông bên cạnh, ngay cả cà vạt trên áo đồng phục của người nọ cũng bị cô lôi kéo không còn ra hình thù gì cả.
“Không được, không được! Anh phải đưa em đi bệnh viện.”
Anh giữ lấy đôi tay không an phận của Nghê Thi Đinh, đầu gối kẹp chặt hai chân đang giãy giụa của cô, ý đồ muốn nâng cô dậy.
Tuy nhiên khi Nghê Thi Đinh được đỡ lên, cô thuận thế dán mặt trong l*иg ngực người đàn ông, đôi tay quấn quanh cổ anh, cố gắng mở rộng đồng phục trên người anh.
Hơi thở ấm áp phun lên cổ anh, ngay sau đó là những nụ hôn vụn vặt rơi xuống.
“Chẳng lẽ cậu không muốn tôi sao?” Bị thúc đẩy bởi du͙© vọиɠ, lúc này cơ thể cô cực kỳ giống người trên sa mạc sắp chết héo lại đột nhiên tìm thấy nguồn nước, khi hầu kết của người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, cô liền hôn lên.
Rõ ràng cô cảm giác được cơ thể người đàn ông đang ôm mình run lên, ngay sau đó cô bị anh đẩy ngã xuống thảm một lần nữa. Nghê Thi Đinh nằm trên đệm mềm, cảm thụ hơi thở ấm áp trằn trọc giữa môi, cô nhìn người đàn ông phía trên.
Bởi vì anh ở vị trí ngược sáng, Nghê Thi Đinh chưa thể nhìn rõ mặt anh, cô chỉ cảm thấy hình dáng mơ mơ hồ hồ có chút quen thuộc, hình như là…