Chương 79: Chơi lại trò cũ

Khoảng cách này không thể nghe rõ nội dung hai người nói chuyện, nhưng cô có thể cảm giác được bầu không khí vô cùng vui vẻ giữa hai người.

Nghê Thi Đinh lén lút ghé tai sang, kéo rèm cửa trên ban công che đi hình dáng của mình, ló đầu ra, nhìn chằm chằm hai người đối diện bằng ánh mắt đầy sát khí.

Tại sao Mộ Trừng Dục lại đến nhà bên cạnh? Còn nói cười vui vẻ với một người phụ nữ như vậy! Chẳng lẽ mới chỉ chờ ở phía dưới vài phút đã bị con hồ ly tinh khác bắt đi rồi…

Tra nam! Tra nam!

Cô nắm chặt bức rèm trong tay.

Vài giây ngắn ngủi, một cuộc gặp gỡ ái muội đã hoàn toàn chiếm cứ trí óc cô. Trong lòng cô có chút rầu rĩ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mộ Trừng Dục đứng cạnh người phụ nữ khác.

Trước đó, bên người Mộ Trừng Dục, ngoại trừ cô ra thì chưa từng có động vật giống cái nào…

Trong lòng Nghê Thi Đinh nhất thời có chút rầu rĩ, nói tóm lại là không hề vui vẻ.

Nghê Thi Đinh dứt khoát vung tay cái roẹt, kéo rèm che cửa sổ kín mít, ngăn cản ánh sáng từ bên ngoài ban công chiếu vào.

Mà ở đối diện, Mộ Trừng Dục chú ý tới tấm rèm che kín mít trước ban công phòng Nghê Thi Đinh.

Chẳng lẽ bị cô phát hiện rồi?

“Cho nên thật sự tôi chỉ có thể cho cậu ở nhờ, thuê cũng không được, tôi đã quyết định đón cha mẹ tới đây chăm sóc, nơi này tương đối thích hợp để dưỡng lão.” Tiếng giải thích của người bên cạnh kéo suy nghĩ trong đầu Mộ Trừng Dục trở về.

“Vậy em có thể ở nhờ bao lâu?” Khoảng cách từ nơi này đến ban công phòng Nghê Thi Đinh hình như có chút xa…

“Ba ngày, nhiều nhất là ba ngày.”

Mộ Trừng Dục do dự một chút, cuối cùng nói: “Được, chi phí…”

“Không cần.” Đoán được câu nói kế tiếp của anh, cô vẫy vẫy tay, nói: “Ba ngày mà thôi, không cần khách khí như vậy.”

Mộ Trừng Dục không ngờ tới thời điểm lái xe đến trước cửa nhà Nghê Thi Đinh sẽ tình cờ gặp được sư tỷ thời đại học. Bởi vì lúc ấy cả hai đều là du học sinh, cho nên mối quan hệ cũng khá thân thiết . Hàn huyên vài câu, lại không nghĩ tới căn biệt thự trông có vẻ không có người ở bên cạnh nhà Nghê Thi Đinh lại là căn hộ đầu tiên sư tỷ mua được sau khi tốt nghiệp.

Vì thế, lòng anh mang tâm tư gần quan được ban lộc, chơi lại trò cũ, thế nên mới có cảnh tượng hiện tại.

Tuy nhiên, anh lại không biết rằng, bản thân mình lại một lần nữa bị Nghê Thi Đinh kéo vào danh sách tra nam.

“Cảm ơn, nhân tiện cho em hỏi một chút, nhà chị có cây thang khoảng 3 mét không?” Mộ Trừng Dục mang vẻ mặt chân thành nhìn vị sư tỷ trước mắt.

“Hả?”

-------------------------------------

“Chậm một chút, cẩn thận!”

Giờ phút này, sư tỷ đứng trên ban công, hai tay giữ chặt đầu bên này của cây thang, thật cẩn thận nhìn chằm chằm người đàn ông đang leo thang trước mắt.

Hai ban công cách nhau khoảng hai mét bị một cây thang dài vắt ngang, cách thiết kế này rõ ràng đã tạo ra con đường tai họa ngầm.

Mộ Trừng Dục dùng tư thế chuẩn của quân nhân chậm rãi leo lên chiếc thang nằm vắt ngang trên không trung. Trước mắt, là hàng rào ngăn cách hai căn biệt thự, phía trên cùng của hàng rào đều là kim loại được mài giũa sắc nhọn đâm thẳng lên trời.

Mộ Trừng Dục nhìn tấm rèm kín mít trước mắt, ổn định tâm thái, tiếp tục tiến về phía trước.

Bởi vì đầu thang đặt bên ban công phòng Nghê Thi Đinh không có người giữ chặt, cho nên mỗi khi anh cử động là cây thang lại lắc lư nhẹ vài cái. Sư tỷ ở đầu thang bên này cảm nhận được sự rung lắc của cây thang thì lo lắng không thôi, giờ phút này khoảng cách gần 3 mét lại giống như một cuộc hành quân dài vạn dặm.