“Đúng vậy.” Tông Lê cười trả lời.
Hai người lễ phép nói chuyện với nhau, nhưng một màn này ở trong mắt người nào đó lại trở thành tình đầu ý hợp.
“Này này, chàng có tình thϊếp có ý, cậu tiếp tục nhìn chằm chằm người ta cũng vô dụng.” Tưởng Tuế Tranh bên cạnh không sợ chết đổ thêm dầu vào lửa, kết quả bị ánh mắt rét lạnh của người đàn ông quét qua người.
Tưởng Tuế Tranh rùng mình một cái.
“Ách… Cái kia, thoạt nhìn hình như bọn họ lần đầu tiên gặp mặt ~ chỉ là nói chuyện khách sáo với nhau mà thôi ha ha…” Nói đến cuối câu, Tưởng Tuế Tranh căng da đầu cười gượng vài tiếng, muốn hòa tan bầu không khí lạnh như băng trước đó.
“Vào phòng sách.” Mộ Trừng Dục nhàn nhạt quăng ra ba chữ, sau đó nhấc chân rời đi.
Tưởng Tuế Tranh đi theo phía sau anh thở dài nhẹ nhõm một hơi “Hô, làm tôi sợ muốn chết.”
Sau đó lại lập tức khôi phục phong thái tiêu sái lúc trước, Tưởng Tuế Tranh dùng tay chống lên lan can hành lang nhìn xuống phía dưới.
Không biết từ khi nào đại sảnh vang lên tiếng nhạc, một đôi nam nữ nhẹ nhàng rảo bước trong sân nhảy. Không ngoài ý muốn, từ trong đám người, anh nhìn thấy Nghê Thi Đinh và Tông Lê đang ôm nhau khiêu vũ.
“Cũng may không bị cậu ta nhìn thấy.” Tưởng Tuế Tranh cảm thán nói một câu.
“Năm đó, trước khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ của cậu và bác gái, tôi ngoài ý muốn phát hiện trước đó hai tuần chiếc xe đó từng xảy ra va chạm. Ngay sau đó tài xế của chiếc xe gây tai nạn mang thái độ thành khẩn, toàn bộ quá trình đều nhận lỗi và tình nguyện đưa chiếc xe đi sửa chữa. Một tuần sau chiếc xe mới được đưa trở về gara Mộ gia, mà lúc ấy…” Tưởng Tuế Tranh còn chưa nói xong đã bị Mộ Trừng Dục ngắt lời.
“Lúc ấy mẹ tôi đang bàn chuyện làm ăn ở nơi khác, ngày thứ ba sau khi trở về mới phát hiện chiếc xe kia đã nằm trong gara nhà mình, mà chiếc xe đó tất nhiên đã bị người động tay động chân, trên đường đón tôi từ trường học về nhà liền xảy ra tai nạn xe cộ.”
Mỗi một chữ phát ra từ miệng Mộ Trừng Dục giống như nhân vật chính không phải anh vậy, ngữ điệu lạnh lùng lại mang chút tang thương.
“Trừng Dục…” Tưởng Tuế Tranh nhất thời không biết nên an ủi anh như thế nào.
“Tìm được người tài xế kia chưa?” Mộ Trừng Dục thu hồi cảm xúc, nhìn Tưởng Tuế Tranh hỏi.
“Thời gian quá lâu, chưa tìm được.” Tưởng Tuế Tranh lắc đầu, thở dài nói.
“Tìm kiếm manh mối xung quanh người mẹ kế kia của tôi.” Mộ Trừng Dục híp mắt, trong mắt tất cả đều là gợn sóng sâu không lường được.
“Cậu hoài nghi?”
“Khi xe được đưa trở về, đúng lúc mẹ tôi đang đi công tác ở nơi khác, không có khả năng thời gian lại trùng hợp tới mức đó. Hai lần ngoài ý muốn, năm đó lại không có chứng cứ chứng minh trước khi xảy ra lần ngoài ý muốn thứ hai, mẹ tôi có từng di chuyển bằng chiếc xe kia hay không.”
“Hơn nữa kỹ thuật cải tiến thiết kế của chiếc xe đó cực kỳ tinh vi, lúc ấy công nghệ lại chưa tiên tiến, ngay cả cảnh sát cũng không dám kết luận vấn đề ở chiếc xe. Năm đó sau khi mẹ con tôi xảy ra chuyện, người nhận được lợi ích lớn nhất chính là mẹ con Mộ Gia Lý, nếu nói bà ta không giở trò quỷ, tôi không tin.”
“Được, tôi sẽ chú ý.” Tưởng Tuế Tranh gật đầu, sau đó bổ sung: “Mặt khác mấy hạng mục kia cứ vứt hết cho Mộ Gia Lý, đồ ngu đó vì muốn thể hiện bản thân mình với lão Mộ, muốn tạo ra chút thành tựu trước mặt ông ta, chỉ với dăm ba câu khích tướng, anh ta đã gấp không chờ nổi mà nhảy vào.”
“Ừ, hơn nữa hiện tại chúng ta đang nắm giữ phần lớn cổ phần tập đoàn Mộ thị, không lâu sau có thể thu lưới.” Mộ Trừng Dục gật đầu, trong mắt ánh lên sự mưu tính sâu xa.
Cuối cùng Mộ Trừng Dục làm ra vẻ khụ khụ hai tiếng “Về phần Nghê Thi Đinh, cậu cho người chú ý một chút, sau khi yến hội kết thúc phải đảm bảo cô ấy bình yên vô sự trở về nhà, không được chuốc rượu cô ấy.”
————————————
Vì sao ba ngày sau mới phát hiện xe được đưa về gara?
Bởi vì gara nhà anh ta có rất nhiều xe.