Sau buổi sáng sớm hôm đó, quan hệ giữa hai người vẫn luôn gắn bó keo sơn. Chẳng qua Mộ Trừng Dục giống như càng ngày càng không thích đeo bao, mỗi lần hoan ái đều cố ý lừa gạt bỏ qua.
Thỉnh thoảng Nghê Thi Đinh bị các loại trêu chọc của anh làm mất lý trí, để anh thuận lợi bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong. Xong việc khi tỉnh táo lại Nghê Thi Đinh tức giận bắt anh moi sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài mới bằng lòng tha thứ cho anh.
Tuy nhiên tổng thể mà nói thì cuộc sống gia đình cũng coi như tương đối yên bình.
Thứ bảy, ngày tập đoàn Thành Tây tổ chức yến tiệc.
Sau khi Nghê Thi Đinh dâng tặng cho Mộ Trừng Dục hai nụ hôn tạm biệt liền xách túi ra khỏi nhà đi trang điểm. Một thân lễ phục tinh xảo, lớp trang điểm ưu nhã nhẹ nhàng, cô nhìn chính mình trong gương, cảm thấy hài lòng lái xe đi dự tiệc.
Đúng như lời nói của ông ngoại, ở đây phần lớn đều là các công tử, tiểu thư trẻ tuổi, hầu hết vẫn còn độc thân.
Ngay khi Nghê Thi Đinh vừa tiến vào đại sảnh liền hấp dẫn đông đảo ánh mắt, trong lúc nhất thời đành phải bận rộn ứng phó với đám người tới bắt chuyện làm quen.
“Trừng Dục, cậu đang nhìn gì vậy?” Trong một góc ở hành lang tầng 2, Tưởng Tuế Tranh theo tầm mắt của Mộ Trừng Dục nhìn qua, chỉ thấy dưới đại sảnh đang có một đám đàn ông đang xúm lại.
Hình như đám người đó đang vây quanh một người phụ nữ? Bởi vì bị những người đó che khuất tầm mắt, Tưởng Tuế Tranh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc mượt mà của người phụ nữ.
“Sao vậy? Cảm thấy hứng thú?” Tưởng Tuế Tranh lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, trêu ghẹo nói.
“Bớt lắm chuyện, làm việc nhiều hơn.” Mộ Trừng Dục nhàn nhạt đáp một câu, mà tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Nghê Thi Đinh.
“Nghê tiểu thư, có thể cho chúng tôi WeChat của cô không, chúng ta làm quen một chút?”
“Đúng vậy, nghe nói cô là cháu gái ông Nghê, nói không chừng trên vấn đề kinh doanh, có lẽ tôi và cô có thể trao đổi ít nhiều đấy!”
“Nghê tiểu thư, cô đừng nghe bọn họ. Nghe nói cô tốt nghiệp trường đại học Oxford, thật trùng hợp tôi cũng vậy.”
Những người xung quanh mồm năm miệng mười, trong lúc nhất thời cô không có cách nào thoát khỏi nhóm người này. Ngay lúc cô đang bối rối, đột nhiên bên hông xuất hiện một bàn tay vòng qua ôm lấy eo cô.
“Thật ngại quá, anh tới chậm.”
Vừa quay đầu lại liền đối diện với nụ cười của một mỹ nam có diện mạo tuấn tú.
“Các người tìm vị hôn thê của tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?” Người đàn ông quay đầu lại hỏi, khí thế nghiễm nhiên khác hoàn toàn với khi nói chuyện với cô, trong ngữ điệu có chút ý vị muốn tuyên bố chủ quyền.
Lời này vừa nói ra, mấy người đàn ông xung quanh liền bắt đầu giải tán.
Cuối cùng Tưởng Tuế Tranh cũng nhìn thấy gương mặt người phụ nữ vừa tạo ra sóng gió tại đây.
“Nha? Thì ra là cháu gái ông Nghê.” Lúc nói lời này, ánh mắt Tưởng Tuế Tranh lại nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt Mộ Trừng Dục.
Phát hiện ánh mắt người đàn ông vẫn đang dán vào tư thế thân mật của hai người dưới đại sảnh, ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo, thậm chí hình như còn có một chút… đố kị?
“Nghê tiểu thư, đắc tội.”
Đợi đám người kia tản ra, người nọ lập tức buông lỏng bàn tay đang ôm eo Nghê Thi Đinh.
“Không sao, anh cũng chỉ vì muốn giúp tôi giải vây, đáng lẽ tôi còn phải cảm ơn anh mới phải.” Nghê Thi Đinh lễ phép mỉm cười.
“Chỉ là chút việc nhỏ, sao có thể nhận lời cảm ơn. Tuy nhiên tôi vừa công bố với bọn họ mình là vị hôn phu của Nghê tiểu thư, e rằng trong suốt thời gian tham dự yến tiệc phải làm phiền cô làm bạn bên cạnh tôi, nếu không lời nói dối sẽ bị lộ tẩy.”
Nghê Thi Đinh dùng đuôi mắt trộm đánh giá chung quanh, phát hiện mấy người đàn ông vừa rồi vẫn đang chú ý tới động thái của hai người bọn họ, vì thế Nghê Thi Đinh hơi mỉm cười: “Có tiên sinh ở bên cạnh tôi giúp tôi xua đuổi đám sài lang hổ báo đó đi, tôi vô cùng sẵn lòng.”
“Nha? Sài lang hổ báo? Có lẽ tôi cũng là một trong số đó thì sao?”
“Ha hả, tiên sinh nói đùa. Đúng rồi, xin hỏi anh họ gì?” Người đàn ông này vô cùng ưu nhã lại không mất đi nét hài hước, nói chuyện cùng khiến cô cảm thấy khá thoải mái.
“Họ Tông.”
“Chủ tịch tập đoàn Tông thị, Tông Lê?”