Có thể nói “cuộc sống gia đình” của Nghê Thi Đinh và Mộ Trừng Dục khá hài hòa, hạnh phúc, tuy nhiên cuộc sống yên lặng như vậy chưa kéo dài bao lâu đã bị một cuộc điện thoại cắt đứt.
“Yến tiệc? Cháu không đi.” Sáng sớm, Nghê Thi Đinh bọc thân mình trần trụi của mình trong chăn, nằm trên giường, nói với người ở đầu kia điện thoại.
Làn da tuyết trắng của cô phủ kín dấu hôn, không cần hỏi cũng biết đêm qua hai người đã điên đảo tới mức nào.
“Yến tiệc lần này do cậu chủ nhỏ của tập đoàn Thành Tây tổ chức, phần lớn đều các thanh niên tài tuấn, yên tâm, sẽ không buồn chán.” Ông Nghê khổ tâm khuyên bảo.
“Không đi không đi không đi.” Đừng tưởng rằng cô không biết, ông ngoại đang biến tướng muốn gài cô đi xem mắt.
“Đinh Đinh!” Ông lão bất mãn.
“Thứ bảy cháu còn phải tăng ca, không đi được.” Nghê Thi Đinh vừa trở mình liền nhìn thấy Mộ Trừng Dục đi từ đối diện lại đây.
Anh mặc chiếc áo tắm dài màu trắng, vạt áo rộng mở, lộ ra một mảng da thịt trước ngực.
“Ông sẽ liên hệ với ông chủ của công ty cháu, bảo cậu ta đổi người khác tăng ca.” Ông vẫn giữ nguyên thái độ kiên quyết.
“Không cần! Vậy chẳng phải mọi người trong công ty sẽ biết cháu là cháu gái của ông sao? Không được!”
Mộ Trừng Dục đi tới cửa sổ, Nghê Thi Đinh liếc mắt một cái liền thấy cây gậy của anh bởi vì “chào cờ” mà dựng thẳng như cột trụ.
Chậc, thật lớn.
“Ông mặc kệ, dù sao thứ bảy tuần này chắc chắn cháu phải đi dự tiệc.”
Nghê Thi Đinh nhìn người đàn ông đứng ở mép giường, thấy anh chuẩn bị lên tiếng cô vội vàng làm thủ thế im lặng, Mộ Trừng Dục lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Không phải ông bắt cháu đi xem mắt đấy chứ? Đừng cho là cháu nhìn không ra.”
Nghê Thi Đinh bĩu môi, trực tiếp vươn một ngón tay, giống như mở cửa sổ, vén lớp áo tắm đang phủ lên phần núi gồ ghề kia ra, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng đυ.ng chạm vào qυყ đầυ đang bại lộ trong không khí.
“Hừ! Nhìn ra là tốt rồi, cháu đã lớn như vậy, đúng là thời điểm tốt để suy xét đến chuyện kết hôn, đừng khiến ông già như ông suốt ngày phải nhọc lòng nữa.”
Mộ Trừng Dục sao có thể chống đỡ được sự khıêυ khí©h như vậy, khi người ở đầu kia điện thoại còn đang mải nói chuyện, anh đã giống như một đứa trẻ tìm sữa, ngựa quen đường cũ tiến vào trong ổ chăn, ôm thân thể mềm mại của người phụ nữ mà làm nũng.
“Không kết hôn!”
Thái độ của Nghê Thi Đinh đột nhiên vô cùng cương quyết khiến Mộ Trừng Dục và ông Nghê ở đầu kia điện thoại vô cùng sửng sốt.
“Ông ngoại, cháu đã nói rồi, đời này cháu sẽ không kết hôn. Cháu có thể tìm bạn trai, nhưng kết hôn là chuyện không có khả năng.”
Mặc dù Nghê Thi Đinh không chút để ý dùng tay vuốt mái tóc ngắn của Mộ Trừng Dục , một lần rồi lại một lần, nhưng mỗi một chữ phát ra từ miệng cô lại mang theo thái độ cực kỳ kiên quyết.
Ánh mắt Mộ Trừng Dục đang dựa trong ngực cô tối sầm lại. Nghê Thi Đinh không muốn kết hôn? Vì sao?
“Haiz, Thi Đinh, cháu vẫn còn nhớ chuyện năm đó sao? Cũng không phải tất cả…”
“Ông ngoại, cháu biết. Nhưng hiện tại vẫn còn sớm, thật sự không cần thiết phải sốt ruột.” Nghê Thi Đinh liếc mắt nhìn Mộ Trừng Dục đang không quá an phận, thế nhưng anh lại vùi đầu trước ngực cô ngậm đầṳ ѵú của cô mυ"ŧ chùn chụt.
Nghê Thi Đinh vuốt ve mái tóc có chút rối loạn trước ngực.
“Haiz… Ông ngoại không thúc giục cháu kết hôn, nhưng cháu đã 24 tuổi rồi, cũng nên tìm bạn trai nói chuyện yêu đương đi.” Ông hy vọng Nghê Thi Đinh có thể tự mình bước ra ngoài, có lẽ tình yêu có thể giúp cô thoát khỏi ký ức ám ảnh thời tuổi thơ.
Ông già rồi, không thể ở bên cạnh cô cả đời, ông chỉ hy vọng lúc mình còn sống, cô có thể tìm được một nơi an ổn để dựa vào.
Bạn trai?
Nghê Thi Đinh sờ sờ đầu Mộ Trừng Dục đang ăn đầṳ ѵú cô một cách ngon lành. Bạn trai thì không có, nhưng tên ngốc thì lại có một người?
“Cháu biết, ông ngoại. Cháu sẽ lưu ý tới những người đàn ông xung quanh.”