Chương 20: Về sau em nuôi anh được không

“Anh ăn kem Cornetto lớn lên sao?” Nghê Thi Đinh đè trên người anh, ngậm môi dưới gợi cảm của anh, mυ"ŧ mát cọ xát.

“?”Bất cứ người đàn ông nào đều không thích người phụ nữ của mình nói mình đáng yêu, cho nên Mộ Trừng Dục không vui phản bác: “Em mới đáng yêu, rõ ràng anh rất tuấn tú.”

Nghê Thi Đinh lại trêu chọc anh thêm vài câu đồng thời trao đổi nước bọt thêm mấy lần, hai người cọ tới cọ lui một lát cuối cùng mới đứng dậy mặc quần áo rửa mặt. Hiện tại Nghê Thi Đinh đã là “Thân tàn ma dại”, chút sức lực duy nhất đã dùng vào việc đè lên người Mộ Trừng Dục hôn mấy cái, vì lý do đó cô đành phải chỉ huy người ngốc trước mặt mặc quần áo cho mình.

Biết hôm nay là cuối tuần, cho nên tối hôm qua cô mới yên tâm đồng ý tụ tập cùng mấy người bạn cũ. Giờ phút này Nghê Thi Đinh không hề hoảng hốt, cô lười biếng nằm vắt ngang trên đùi người đàn ông, để anh mát xa hông cho mình.

“Mộ Trừng Dục.” Nghê Thi Đinh vỗ mạnh lên móng heo đang muốn trộm sờ chỗ thịt mềm giữa hai chân cô.

“Hả?” Bị phát hiện, Mộ Trừng Dục chỉ có thể ngoan ngoãn rút tay về lại vòng eo mềm mại của cô.

“Từ tối hôm qua đến bây giờ anh không trở về mà người giúp việc trong nhà cũng không đi tìm anh sao?”

“Hắc hắc, bọn họ chỉ tới đưa cơm, không giống như ông già xấu xa kia sẽ hung dữ với anh!”

Ông già xấu xa kia hiển nhiên là lão Mộ.

Nghê Thi Đinh nghĩ đến thấy cũng phải, trong khoảng thời gian cô và Mộ Trừng Dục ở bên nhau, Mộ Trừng Dục thường xuyên qua đêm ở chỗ cô, trước sau tên ngốc này đều ra vào tự do như gió, trông bộ dáng có vẻ như chưa từng chịu nửa câu răn dạy.

Thỉnh thoảng cô ngồi trong phòng nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, mỗi lần cô đều thấy người giúp việc mang đồ ăn tới và để đấy, mặc kệ Mộ Trừng Dục có ăn hay không, đến giờ sẽ vào phòng thu dọn chén đũa, cũng không thèm để ý xem anh có ở trong phòng hay không.

Mộ Trừng Dục ở Mộ gia chính là một đứa trẻ không ai đau, không ai quản …

Nghĩ tới liền có chút chua xót.

Nghê Thi Đinh đột nhiên đứng dậy, ngồi lên đùi anh, dùng hai tay nâng gương mặt anh lên.

“Mộ Trừng Dục.”

“A? Trừng Dục xoa mạnh quá sao?” Vợ anh bỗng dưng mang theo mây đen đầy mặt nhìn anh, thực sự khiến trái tim anh hoảng loạn.

“Không có. Về sau em nuôi anh được không? Trừng Dục của em không phải là đứa trẻ không ai đau, ngoan, em sẽ thương anh.”

Tuy rằng không biết vì sao Nghê Thi Đinh đột nhiên nói những lời này, nhưng sau khi nghe hết lời nói của cô, trong lòng Mộ Trừng Dục vẫn có chút xúc động.

“Không cần, nhà anh có rất nhiều tiền! Anh nuôi em!”

“Đồ ngốc.” Mổ nhẹ vài cái lên môi Mộ Trừng Dục, Nghê Thi Đinh lẳng lặng dựa đầu ở hõm vai người đàn ông.

Sống tại nơi này gần hai tháng, chuyện có liên quan đến Mộ gia cô cũng nghe được một hai.

Thời điểm Mộ Trừng Dục mười lăm tuổi, hai mẹ con anh cùng lúc gặp tai nạn xe cộ. Mẹ anh bởi vậy mà qua đời, Mộ Trừng Dục tuy rằng may mắn sống sót nhưng cũng bị mất trí, trở thành kẻ ngu dại, không hề còn bóng dáng của vị đại công tử Mộ gia thông minh tiếng tăm lừng lẫy năm nào.

Sau đó vị phu nhân hiện tại của Mộ gia dẫn theo Mộ Gia Lý và Mộ Uyển Thục vào cửa. Điều đáng châm chọc chính là, Mộ Gia Lý bằng tuổi cô, có nghĩa là anh ta nhỏ hơn Mộ Trừng Dục gần hai tuổi. Chuyện ghê tởm đằng sau những việc này, không ai dám nghĩ tới.

Hiện giờ mặc dù Mộ Uyển Thục và Mộ Gia Lý là anh em ruột, nhưng vì tranh đoạt quyền kế thừa tài sản nên cũng không được hòa thuận cho lắm. Tuy nhiên vấn đề duy nhất cả nhà bọn họ có thể nhất trí chính là khi dễ và miệt thị Mộ Trừng Dục, bởi vì anh là tên ngốc.

Haiz, nếu Mộ Trừng Dục không ngốc thì thật tốt. Nghê Thi Đinh đau lòng vòng tay ôm chặt lấy anh.

Từ từ… Nếu Mộ Trừng Dục không ngốc, sao anh có thể lên giường với cô? Thôi, vẫn nên tiếp tục ngốc đi, anh của hiện tại cũng rất đáng yêu.

“Mộ Trừng Dục.”

“A?”

“Ôm em đi WC.”

“Đi!”