“Bang!” Mộ lão gia hung hăng đập đôi đũa xuống mặt bàn: “Không ăn cơm thì cút ra ngoài cho ta, khách đang ở đây, hai đứa làm vậy còn ra thể thống gì!”
Sau tiếng quát này, hai anh em đồng loạt yên lặng cầm đũa, an tĩnh ăn cơm.
“Không sao đâu, bác Mộ. Hai người bọn họ cũng chỉ quan tâm cháu thôi.” Nghê Thi Đinh ứng đối bằng nụ cười yếu ớt, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang Mộ Trừng Dục đang rầu rĩ ăn cơm ở phía đối diện.
Cuối cùng khi mọi người đang tập trung ăn cơm, Nghê Thi Đinh lặng lẽ trộm vươn một bàn chân thon dài trắng nõn, chậm rãi leo lên đùi người đối diện, dẫm lên khối căng phồng dưới thân anh.
“Khụ khụ…” Mộ Trừng Dục đột nhiên bị Nghê Thi Đinh tập kích, giật mình ho vài tiếng.
“Làm sao vậy?” Bởi vì nhà đang có khách, Mộ phu nhân lập tức tỏ vẻ quan tâm tới người con riêng của chồng, diễn tròn vai người mẹ hiền thục.
Cảm nhận được được người phụ nữ đang dùng ngón chân nhẹ nhàng quắp lấy khối thịt mềm của mình, lúc ngẩng đầu lên lại chạm phải ánh mắt sâu kín của cô, Mộ Trừng Dục vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, Trừng Dục ăn cơm bị sặc. Hắc hắc!”
“Tên ngốc!” Mộ Uyển Thục đang vùi đầu ăn cơm ở bên cạnh thấp giọng mắng một tiếng.
Mộ phu nhân trừng mắt ra hiệu cho con gái, sau đó cười khanh khách nói với Mộ Trừng Dục, nói: “Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”
“Vâng vâng!” Tên ngốc vui tươi hớn hở gật đầu, tích cực vùi đầu ăn cơm.
Chẳng qua ở nơi khuất tầm mắt của mọi người, anh lặng lẽ vươn tay nắm lấy bàn chân của cô áp sát vào ƈôи ŧɦịŧ của mình, đồng thời lấy móng tay cào nhẹ vào lòng bàn chân cô vài cái.
Nghê Thi Đinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng, cô chột dạ muốn rút chân về lại bị Mộ Trừng Dục ấn xuống, cách lớp quần mỏng manh xoa nắn côn ŧɦịŧ đang dựng đứng.
Có đôi khi cô thật sự hoài nghi Mộ Trừng Dục giả ngốc. Tuy rằng bình thường bộ dạng lúc nào cũng ngốc nghếch, nhưng ở vấn đề nam nữ thì anh lại đặc biệt thông minh.
Ví dụ như hiện tại, đừng nhìn anh ngoan ngoãn há to mồm đưa cơm vào miệng mà cảm thấy đơn giản, không ai biết rằng dưới gầm bàn, bàn tay người nọ đang không hề an phận cầm chân cô xoa lên ƈôи ŧɦịŧ của mình.
“Thi Đinh chuyển tới tiểu khu chúng ta cũng hai tháng rồi, cháu sống ở đây đã quen chưa?” Mộ phu nhân lên tiếng hỏi.
Hai tháng trước Nghê Thi Đinh mới chuyển đến nơi này, đây là tiểu khu biệt thự, trong đó biệt thự của nhà họ Mộ là lớn nhất.
Biệt thự của Nghê Thi Đinh tương đối nhỏ, chỉ nằm kề một góc của biệt thự Mộ gia, mà một góc đó vừa vặn là nơi Mộ Trừng Dục sinh hoạt.
Nơi ở của Mộ Trừng Dục cách nhà chính Mộ gia một hành lang dài khoảng 50m. Mà ban công phòng Mộ Trừng Dục lại đối diện với ban công nhà Nghê Thi Đinh, hai ban công cách nhau chưa tới nửa mét.
Thò chân qua là có thể đi sang nhà đối diện.
Tuy nhiên trong nhà họ Mộ này không ai quan tâm đến tên ngốc trước mặt nên cũng không lưu ý tới vấn đề này.
“Cháu vẫn ổn, mọi người trong tiểu khu đều rất thân thiện.”
Cô cảm giác được Mộ Trừng Dục đang kéo khóa quần, ƈôи ŧɦịŧ to lớn kia như được giải thoát, lập tức bắn ra ngoài đập phải lòng bàn chân cô.
“Cháu không biết đâu, thời điểm cháu vừa mới chuyển đến nơi này mọi người đều thảo luận trong tiểu khu mới xuất hiện một mỹ nhân đẹp như tiên.”
“Hì hì, phu nhân nói đùa, nào có khoa trương như vậy.”
Người đàn ông ở đối diện đang giữ bàn chân cô bắt đầu cọ xát vào côn ŧɦịŧ, tốc độ ăn cơm cũng thong thả hơn rất nhiều. Nghê Thi Đinh thoáng thấy vẻ chịu đựng thiếu kiên nhẫn trên mặt anh.
Đúng là tên ngốc. Trong lòng cô thầm than một tiếng, sau đó vô cùng tốt bụng gác nốt chiếc chân còn lại lên đùi anh.
“Thi Đinh xinh đẹp như vậy, nhất định là có bạn trai rồi đi.” Mộ phu nhân cười nhìn cô.
“Mẹ! Mẹ nói gì vậy!” Mộ Gia Lý lên tiếng.
Nghê Thi Đinh sao có thể có bạn trai, cô chuyển tới tiểu khu này đã hai tháng nhưng cho tới nay anh chưa từng thấy cô tiếp xúc gần với bất kỳ người đàn ông nào.
Nghĩ tới trong tiểu khu này Mộ gia nhà mình là có tiền nhất, đồng thời còn nằm trong danh sách 10 gia đình giàu có nhất cả nước, anh thân là người thừa kế duy nhất của Mộ gia, lên giường với Nghê Thi Đinh cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Hiện tại anh chỉ muốn cùng cô chơi tiểu tình thú, tăng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho tương lai mà thôi.