“Mộ Trừng Dục! Em bị vứt bỏ, không ai đưa em về, em rất sợ …” Nghê Thi Đinh ngồi xổm trên đường, không hiểu vì sao lại gọi điện cho tên ngốc Mộ Trừng Dục, nói xong còn khuyến mãi thêm vài tiếng nức nở.
Đây là điện thoại mà Mộ gia dùng để phòng ngừa trường hợp anh lạc đường nên mua cho anh.
“Làm sao vậy?” Mộ Trừng Dục nhíu mày, nghe tiếng khóc ở đầu kia điện thoại, trái tim anh như muốn vỡ tan.
“Em… ách… Em uống rượu, uống uống, em bị bỏ ở đây, em muốn về nhà ô ô…” Trên thực tế là sau khi cùng bạn bè tan cuộc, hầu hết mọi người đều say, số người thanh tỉnh không còn mấy. Nghê Thi Đinh anh dũng vung tay lên, cự tuyệt sự giúp đỡ của mọi người, nói mình sẽ gọi điện cho người nhà tới đón, bảo bọn họ yên tâm đưa mấy người uống say mèm kia về nhà.
Một mình cô thất tha thất thểu đi bộ trên phố, đầu óc lại choáng váng. Nhìn hàng vạn ánh sáng phát ra từ những ngôi nhà, bên tai nghe tiếng động ồn ào của phố xá, trong lúc nhất thời cô không biết mình nên đi về hướng nào, bất lực ngồi xổm xuống đất gọi điện thoại cho anh.
“Hiện tại em đang ở đâu?” Hiển nhiên Nghê Thi Đinh say không nhẹ, hơn nữa cô lại lang thang một mình trên đường. Anh phải lập tức tới đó.
“Trên đường… ách!”
“…” Thôi, vẫn nên tìm định vị trong di động của cô thì hơn. “Em ngoan ngoãn ở đó đợi anh, ai gọi cũng không được đi theo, phải nói là em đang đợi chồng tới đón. Ngoan ngoãn chờ anh, được không?”
“Ừ!”
Không tới mười phút sau, xe của Mộ Trừng Dục đã dừng trước mặt cô. Người đàn ông nhanh chóng bước ra từ vị trí ghế lái, cởϊ áσ khoác đi về phía người phụ nữ đang ngồi dưới mặt đất.
“Mộ Trừng Dục, anh đến rồi! Hắc hắc…” Nghê Thi Đinh nhìn người đàn ông trước mắt, vui vẻ lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Không rảnh bận tâm quá nhiều, anh dùng áo khoác bọc lấy thân hình mỏng manh của cô, sau đó ôm cô lên giúp cô ngồi ổn định ở ghế sau.
Lái xe đưa cô về nhà. Bởi vì nhiệt độ điều hòa bên trong xe, Nghê Thi Đinh cảm giác cả người có chút khô nóng. Đầu tiên là hất tung chiếc áo khoác trên người, tiếp theo lại tụt váy vứt xuống sàn xe, ngại áo ngực không thoải mái, cô tiếp tục cởϊ áσ ngực ném lên ghế phụ bên cạnh Mộ Trừng Dục.
Mộ Trừng Dục đánh mắt nhìn qua, trong đôi con ngươi không lộ ra một chút cảm xúc khác thường.
Bởi vì phải che giấu thân phận nên bình thường Mộ Trừng Dục đều dừng xe tại bãi đỗ xe công cộng bên dưới tiểu khu. Sau khi Mộ Trừng Dục đỗ xe xong, thời điểm anh mở cửa ghế sau, trên người Nghê Thi Đinh chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen.
Nhìn thấy cảnh xuân như vậy, “Bang” một tiếng, Mộ Trừng Dục vỗ nhẹ một cái lên mông cô.
“Ngô…” Dường như bị quấy nhiễu, Nghê Thi Đinh mơ mơ màng màng nhìn thấy thân ảnh Mộ Trừng Dục, cô lập tức vui tươi hớn hở quấn lấy anh.
“Mộ Trừng Dục…” Giống như một con bạch tuộc quấn chặt lấy thân hình người đàn ông.
“Hử?” Mộ Trừng Dục kiên nhẫn trả lời cô, ngữ khí tràn đầy sự dịu dàng.
“Tên ngốc của em.” Nghê Thi Đinh làm nũng dùng sườn mặt cọ cọ lên bờ vai anh.
“Ha hả.” Mộ Trừng Dục không nháo mà nâng mông cô lên, xoay người ôm cô vững vàng ngồi ổn định trên ghế sau, Nghê Thi Đinh cũng thuận theo tư thế này dang hai rộng chân ngồi trên đùi anh.
“Chúng ta mặc quần áo về nhà, được không?” Người đàn ông nhìn lướt qua số quần áo rơi rụng ở bên cạnh, dỗ dành cô gái nhỏ trong lòng.
“Không cần ~ em muốn ân ái với anh ở trên xe.” Nghê Thi Đinh câu lấy cổ anh, kề sát vào gương mặt tuấn tú của anh, khi nói chuyện mùi rượu xâm nhập toàn bộ vào khoang mũi của anh.
Uống nhiều tới mức nào mới thành ra như vậy.
Trong khi anh còn đang tự hỏi, người trong lòng đã ngựa quen đường cũ bắt đầu cởi thắt lưng giúp anh.