Chương 42: Lửa băng

Trên đường trở về Khương Hiểu Nhiên còn đang suy nghĩ, bóng dáng người đàn ông kia rất quen thuộc, tuy bị người phụ nữ che khuất nhưng vẫn thấy có cảm giác quen thuộc.

Vì thế cô không nhịn được nói : “Đều tại anh đấy, người ta muốn đi xem cũng không cho, anh không biết phụ nữ trời sinh đã có tính tò mò hay sao”.

Tiếu Dương lái xe, “Em không biết tò mò hại chết con mèo hả, quan tâm xem anh ta là ai làm gì, chỉ cần không phải là anh là được”.

“Xem ra anh cũng muốn nếm thử nhiều mùi vị bên ngoài nhỉ”. Nhớ tới lời thư kí nói, ngữ khí cô cũng bắt đầu chanh chua lên.

“Nói gì thế, anh là loại người đó sao”.

“Bây giờ người nào cũng đều đeo mặt nạ, bề ngoài nhìn trung thực, thực chất bên dưới rất phong lưu”.

“Càng nói càng thái quá, không thèm nghe em nói nữa”.

Khương Hiểu Nhiên kéo con gái ngồi sát cạnh, nhắm mắt lại ngủ một giấc, không nói thêm gì.

Xe rẽ trái rẽ phải, đi đến khu biệt thự.

Tiếu Dương mở cửa xe, bế con gái từ trong tay Khương Hiểu Nhiên.

Đi theo sau Tiếu Dương, bước chân cô chậm lại, vào phòng khách xong cả người cô vẫn thấy không tự nhiên.

Tầng hai có một phòng dành cho trẻ con, trong phòng tràn ngập thú bông, giường hai tầng, tường còn sơn vẽ nhân vật hoạt hình sinh động.

Bên cạnh bàn học còn có một tủ đồ chơi lớn, trong đó đựng đủ loại đồ chơi khác nhau.

Tiếu Dương cẩn thận đặt con gái vào giữa giường, cởϊ qυầи áo ngoài, giày dép, rồi đắp chăn bông lên người con bé.

Sau đó đóng cửa lại.

Khương Hiểu Nhiên ở ngoài hành lang không ngừng đi đi lại lại.

“Hiểu Hiểu, khuya rồi, đi ngủ thôi”.

“Anh, …, anh này, em chưa nói, đến đây rồi. Bàn chải đánh răng và khăn mặt không có”. Khương Hiểu Nhiên thầm oán anh.

Tiếu Dương cười kéo tay cô, đưa cô vào toilet trong phòng ngủ.

Bên giá bằng inox có xếp thứ tự cốc, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, dầu gội, sữa tắm.

“Còn thiếu gì không nhỉ?”.

Khương Hiểu Nhiên còn không tiểu hóa nổi những thứ mình vừa nhìn được, tất cả đều đầy đủ, thì ra anh ấy đã có dự mưu từ lâu.

Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, Tiếu Dương khẽ xoa má cô.

Cô vừa kịp lấy lại tinh thần, Tiếu Dương đã đóng cửa đi ra ngoài.

Rửa sạch sẽ xong, Khương Hiểu Nhiên lên giường, đệm có gì đó hơi cứng, cô sờ sờ, thì ra ở dưới chăn có cái điều khiển.

Cắm điện, cô nằm trên giường mở Tivi, có rất nhiều đài đang phát sóng phim “Nhà nhỏ” [1].

Nếu là trước đây, xem bộ phim này chắc chắn cô sẽ cảm động. Nhưng lúc này cô đang nằm trong căn phòng ngủ rộng rãi thoải mái, lại còn được trang hoàng sang trọng, bên ngoài có hoa viên tươi mát, cô không có tư cách hối hận.

Lúc xem đến cảnh Tống Tư Minh và Hải Tảo gian díu với nhau, cô thấy rất tức giận và kích động.

Nhớ ngày xưa, Tống Tư Minh và vợ đã từng có những khoảng thời gian rất đẹp.

Thời gian trôi qua, vẻ đẹp của người phụ nữ đã sa sút và bị cuộc sống tìиɧ ɖu͙© vợ chồng mài mòn. Người đàn ông còn lấy cớ xuất tinh, không còn tiếng nói chung với vợ, không còn những ngày hạnh phúc với vợ.

Kỳ thực, chỉ là muốn tìm lý do để ra bên ngoài ăn vụng mà thôi.

Trong đầu cô không khỏi nhớ đến lời thư kí nói, cô gái tên Hương Hương kia còn đến tận cửa công ty. Mặc dù Tiếu Dương nói anh và cô ấy không hề có gì nhưng cô ấy vừa trẻ lại xinh đẹp như vậy, khó có thể đảm bảo một ngày nào đó anh không bị cám dỗ.

Miên man suy nghĩ hồi lâu, cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm cảm thấy cơ thể có gì đó bị đàn áp, khó thở.

Cô bật đèn đầu giường, mông lung mở mắt mới phát hiện Tiếu Dương đã sớm leo lên giường nằm phía sau ôm cô và đang ngủ rất say.

Cô đột nhiên đẩy anh ra, “Tiếu Dương, sao anh lại ngủ ở đây?”.

Tiếu Dương cảm thấy trong tay vắng vẻ, lại tiến đến ôm lấy cô từ sau lần nữa, sau đó thỏa mãn thở sâu một tiếng.

Vòng ôm của anh rất mạnh mẽ, Khương Hiểu Nhiên không thể thoát khỏi l*иg ngực anh.

Hơn nữa càng giãy giụa, cơ thể anh càng siết chặt vào cô khiến hơi nóng kịch liệt bay lên, tay còn kiên quyết giữ chặt mông cô.

“Đừng giả bộ ngủ nữa, anh cố ý phải không?”.



” Hiểu Hiểu, phòng kia anh không có chăn, trời lạnh thế này, anh biết em cũng không muốn anh lại sinh bệnh nên đã chủ động dành vòng ôm miễn phí này cho em đấy”.

“Vậy anh thả lỏng ra một chút không được sao?”.

Bàn tay Tiếu Dương từ thắt lưng đi xuống, sau đó dừng lại ở bộ phận mẫn cảm của cô.

“Hiểu Hiểu. Đám thông ở dưới này…. “. Ngữ khí Tiếu Dương thật chân thành.

Chắc chắn là cố ý.

Khương Hiểu Nhiên hét lên một tiếng, cả cơ thể nóng lên.

Tiếu Dương chớp lấy thời cơ ngậm vành tai cô, tinh tế liếʍ cắn.

Một bàn tay bị thương còn đang quấn băng gạc cũng không nhàn rỗi đặt nên chỗ mềm mại cao nhất của cô.

Băng gạc thô ráp thỉnh thoảng lại chà xát nơi da thịt mềm mại của cô, hơi hơi đau nhưng tim Khương Hiểu Nhiên lại thấy mềm nhũn ra.

Trong lòng khẽ thở dài, đàn ông đúng là dùng nửa thân dưới suy xét vấn đề, đã bị thương như vậy rồi mà còn không thèm quan tâm đến nó nữa. Vì thế cô càng không dám giãy giụa, sợ đυ.ng vào vết thương của anh.

“Tiếu Dương, anh bị thương thế này thì không nên làm vậy”. Cô nói thật uyển chuyển.

“Không làm vậy anh không chịu nổi mất”. Tiếu Dương mơ hồ trả lời, “Không tin, em sờ xem”.

Nói xong, bắt lấy tay cô đặt vào chỗ nóng rực.

Khương Hiểu Nhiên thấy choáng váng, tay càng không dám động.

Tiếu Dương đè lên người cô, miệng làm càn tiến sâu vào cô, dịu dàng mạnh mẽ nếm thử từng dây thần kinh mẫn cảm của cô.

Cô không thể thở nổi, tay lặng lẽ siết chặt thắt lưng anh, hai người quấn chặt lấy nhau.

Lửa nóng trên da thịt Tiếu Dương áp chặt vào làn da hơi lạnh của cô, cô hoàn toàn đầu hàng.

Cảm giác ấy, chỉ có trong giấc mơ.

Cả người cô run rẩy, toàn tế bào trong cơ thể thét gào, cho em. Giống như người bộ hành trên sa mạc gặp được ốc đảo, cơn khát sắp tuyệt vọng đã tìm thấy một tia hy vọng trên đảo Cam tuyền.

Cảm giác thời khắc đẹp nhất đã lêи đỉиɦ điểm, cả thể xác và tinh thần giao hòa, hận không thể hòa nhập đối phương vào làm một.

Tựa hồ như có điện giật, cảm giác run rẩy chạy dọc sống lưng đến đỉnh đầu, máu tăng tốc chảy về, Tiếu Dương ra sức tiến vào, trước mặt cô có một vệt sáng trắng xẹt qua, nháy mắt sau đã mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, phía dưới có chút đau nhức, Tiếu Dương cẩn thận cầm khăn lau cho cô.

Khương Hiểu Nhiên không thể tin vào hai mắt mình, cô đoạt lại khăn, nhẹ giọng nói, “Để em tự làm”.

Tiếu Dương cười nhìn cô, “Lại còn ngại nữa”.

Khương Hiểu Nhiên nhắm mắt lại, không dám nhìn anh.

Tiếu Dương nhận khăn lau từ tay cô, xuống giường, ném vào phòng tắm.

Người này, quần áo còn không mặc quần áo, cứ trần chuồng đi lại nghênh ngang trong phòng thế kia, Khương Hiểu Nhiên vừa mở mắt đã xấu hổ nhắm lại.

“Bà xã”. Tiếu Dương chui vào trong chăn, ôm chặt lấy cô.

“Ai là bã xã của anh, đừng có nói lung tung”. Khương Hiểu Nhiên quay lưng về phía anh.

“Nếu không ngày mai chúng ta đi đăng kí, thế không phải sẽ danh chính ngôn thuận sao”.

“Việc này phải thận trọng”. Ngữ khí Khương Hiểu Nhiên nghiêm túc.

Trong lòng Tiếu Dương biết cô vẫn có nỗi bất an riêng nên anh không miễn cưỡng, “Tâm trí non nớt của anh bị thương, em phải bồi thường cho anh”.

Bồi thường? Không đợi cô phản ứng, Tiếu Dương lại bắt đầu một cuộc tổng tiến công mới.

Hôm sau tỉnh lại, người nóng hầm hập, phản ứng đêm qua quá mệt mỏi, đến giờ hai người vẫn còn chưa mặc quần áo,

Cô vội vàng cuộn tròn chăn lại, ngăn cách ở giữa với anh.

Hơn nửa cơ thể Tiếu Dương lộ ra ngoài, lạnh quá bừng tỉnh.

« Trời lạnh thế này sao em lại lấy hết chăn chứ? ». Anh cố kéo chăn về.

Bờ vai trắng ngần Khương Hiểu Nhiên hở một nửa ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, cửa bị đẩy mạnh ra, Dương Dương thò đầu từ ngoài cửa vào.

“Ba mẹ à, bụng con đói lắm rồi đây, sao còn không dậy đi?”.

Khương Hiểu Nhiên sợ đến mức chui sâu vào chăn nhưng bị Tiếu Dương giữ chặt.



“Dương Dương, con đánh răng trước đi, mẹ rời giường ngay đây”.

Tay Tiếu Dương không biết là vô tình hay cố ý lại đặt ngay ở chỗ mềm mại của cô.

Đầu chôn sâu vào gáy cô, hơi thở nóng hổi phả ra làm cô cảm thấy râm ran.

Khương Hiểu Nhiên trốn vào chăn mặc đồ lót, miệng nhỏ giọng quát, “Bỏ ngay móng vuốt của anh ra”.

Tay Tiếu Dương nâng cằm cô, cười hì hì, “Bà xã, không cần hung dữ như vậy, rất dễ có nếp nhăn lắm”.

Khương Hiểu Nhiên nhanh nhẹn mặc quần áo, lao nhanh ra khỏi cửa.

*

Khi Tô Tuấn về nhà đã là hai giờ đêm.

Trở về phòng, Lưu Sảng còn đang ngủ say.

Anh rón rén lấy bộ đồ ngủ đi vào toilet, bật nước nóng chuẩn bị tắm rửa.

Vừa rồi ở khách sạn anh nhìn thấy Tiếu Dương và Khương Hiểu Nhiên đi lướt qua, vội vàng vào chỗ chờ thang máy. May mắn Tiếu Dương kéo Hiểu Nhiên ra, nếu không bị cô ấy bắt gặp hẳn sẽ không hay.

Tẳm rửa sạch sẽ, tẩy sạch mùi vị người phụ nữ kia.

Cái con quỷ nhỏ hôm nay rất quái, hai người ở trên giường làm vài hiệp, mệt nhoài như sắp chết. Vốn anh có thói quen ở bên ngoài tắm rửa rồi về nhà.

Nhưng thật sự quá mệt, đành phải về nhà gột rửa.

May mà Lưu Sảng đã ngủ say, nếu không để cô ấy nhìn thấy sợ lại nghi ngờ. Nghe người ta nói phụ nữ có thai tâm tình phải thật tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát triển thai nhi.

Tốt nhất cắt dứt với cái con quỷ nhỏ kia, cũng có mấy tháng, cố nhẫn nhịn đi.

Kỳ thực đã quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy nhưng cẩn thận nghĩ lại vẫn hương vị của bà xã là tốt nhất.

Sạch sẽ, nhẹ nhàng, thoải mái, không giống một số phụ nữ còn có mùi hôi nách.

Giống như khát nước, uống nước ngọt ban đầu chỉ là giải khát, nhưng một thời gian dài sẽ càng thấy khát nước hơn. Nước lọc có vẻ nhạt nhẽo không có mùi vị gì cả nhưng lại là đồ uống tốt nhất, thực sự làm người ta không thể không có nó.

Trong lòng có chủ ý, tâm trạng Tô Tuấn cũng thoải mái thư giãn.

Vừa tắm rửa vừa thì thầm hát khẽ.

Lưu Sảng ngủ không yên trên giường, buổi tối nhận được điện thoại Tô Tuấn nói không về nhà ăn cơm, đến tối muộn mới về nhà, trong lòng cô đã thấy có chút bất an.

Đợi đến mười hai giờ, anh không về nhà, lòng cô càng thấy hoảng. Cô gọi điện thoại cho anh, nhưng vừa kết nối thông lại bị ngắt ngay.

Là ai đã nhận điện thoại, vì sao không nói chuyện đã ngắt luôn.

Ôm theo nghi vấn, cô mơ màng nằm ngủ, nhưng vẫn không ngủ sâu được.

Lúc vừa Tô Tuấn đi vào, cô liền bừng tỉnh ngay nhưng lại cố ý giả vờ ngủ.

Cho đến khi anh vào toilet tắm rửa, tim cô đột nhiên trầm lại như bị rơi xuống vực thẳm. Cô biết, Tô Tuấn có thói quen, mỗi lần ăn vụng bên ngoài đều tắm rửa sạch sẽ.

Nhưng, mọi lần đều ở bên ngoài giải quyết, hôm nay lại về nhà tắm, có lẽ chơi quá điên cuồng ở đó nên không cố được nữa.

Lưu Sảng nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến bên tủ quần áo, mở ra, lấy cái áo khoác hôm nay anh mặc, đưa lên mũi ngửi thử, quả thực có mùi hương xa lạ.

Cô ngơ ngác đứng đó.

Cửa toilet mở ra, phát ra tiếng kêu nhẹ.

Lưu Sảng cuống quýt đặt áo vào chỗ cũ rồi trở lại trên giường.

Tô Tuấn đi đến bên giường, thấy cánh tay Lưu Sảng lộ ra ngoài chăn, mỉm cười.

Đã sắp làm mẹ rồi mà cứ như trẻ con, ngủ cũng không yên.

Anh kéo cao chăn, đắp qua cánh tay và vai cô, sau đó mình cũng chui vào trong chăn ấm.

Hai người tựa lưng vào nhau ngủ.

Đôi mắt đang nhắm lại của Lưu Sảng từ từ mở mắt ra, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống.

End

———————————————–