Nếu biết nằm viện phải thực hiện nhiều đợt kiểm tra như vậy, có đánh chết Khương Hiểu Nhiên cũng không đến đây.
Sáng sớm rời giường, phải đo nhiệt độ cơ thể, 37.5 độ sốt nhẹ. Sau đó đi chụp X quang. Về phòng bệnh lại phải xét nghiệm máu, cô y tá còn đang học việc, kỹ thuật không thành thạo, đâm vài lần mới đúng mạch máu, đau đến nỗi cô phải cắn chặt răng không kêu ra tiếng.
Khi Tiếu Dương đi vào thì nhìn thấy hình ảnh này.
Anh ngồi trên mép giường, lấy băng gạc chặn máu cháy nhiều, cười nói, “Đã lớn thế này rồi mà em vẫn sợ đau à”.
“Anh không sợ thì anh đi mà nằm viện đi, tôi về nhà”. Khương Hiểu Nhiên trợn mắt tức giận.
“Chẳng qua anh không có cơ hội thôi. Được, sau này có nhu cầu, anh sẽ đến đây ở vài ngày”. Tiếu Dương bất đắc dĩ trả lời.
Anh nói như vậy khiến Khương Hiểu Nhiên khó mà nói được câu gì.
Với tay lên tủ đầu giường, anh lấy cặp l*иg, “Cái gì vậy?”.
“Em uống canh đi”. Anh như hiến vật quý hiếm lên trước mặt cô.
Khương Hiểu Nhiên ngửi thấy hương vị thơm, có mùi dầu mỡ vàng ngậy, “Anh mua canh gà sao?”.
“Giống mua à?”. Tiếu Dương nhăn mặt, « Sáng sớm anh mua gà, tự mình ở nhà hầm, hầm khoảng hai tiếng”.
“Hả, khó trách nhiều dầu mỡ vậy, hầm chín xong anh không vớt lớp dầu ở trên đi sao”. Khương Hiểu Nhiên đả kích anh, miệng uống một ngụm canh.
“Để anh nếm thử”. Anh lấy cặp l*иg qua rồi há miệng to, “Nhiều dầu thì đừng uống”.
“Đừng nói mất vệ sinh, nước miếng bắn hết vào rồi”. Nói thì vậy nhưng cô đã giật lại uống mấy ngụm.
“Được rồi”. Tiếu Dương cố lấy lại, “Đừng ăn đau bụng đây”.
“Ăn thịt gà đã”. Cô lấy đũa nhanh gắp một cái đùi gà.
Tiếu Dương giữ cặp l*иg trước mặt cô, “Cứ như quỷ đói ấy”.
“Từ sáng đến giờ đã mười giờ rồi, một giọt nước cũng chưa uống, anh cứ thử thế xem”.
“Trưa anh đặt cơm khách sạn, em đừng đi mua ở căn tin nữa”.
“Đồ ăn thì ngon nhưng đắt quá”.
Tiếu Dương vừa định nói, chồng em vẫn có thể trả được. Nhưng lời đến bên miệng mới tỉnh ngộ, anh từ lâu đã mất đi tư cách nói những lời như vậy rồi.
“Tiền anh đặt cơm cũng tương đương với phí sinh hoạt tôi nuôi Dương Dương, không dùng là không dùng”.
“Đúng vậy, dùng cứ dùng đi”.
Nói một chọi một, thịt gà ăn hơn nửa. Khương Hiểu Nhiên nhìn trong cặp l*иg, “Cũng còn nhiều, giữa trưa nóng lại ăn”.
“Đừng, anh đang đói bụng”. Cũng không khách khí, anh ăn hai ba miếng là hết sạch
“Buổi sáng anh chưa ăn gì à?”.
“Không kịp ăn thôi, bây giờ ăn cũng giống nhau”.
Lúc Tiếu Dương rửa cặp l*иg, Khương Hiểu Nhiên vẫn không thể tin được, canh gà đó là do anh nấu.
Hương vị thật sự ngon, nếu không cho quá nhiều dầu thì sẽ là một món canh hoàn hảo.
Lúc uống canh, tim cô cảm thấy rất ấm áp. Có người quan tâm thật tốt.
Nếu như mười năm trước anh có một nửa sự săn sóc như hiện tại, bọn họ hẳn sẽ là một cặp vợ chồng được người người ngưỡng mộ, cũng không đến bước phải chia tay.
Đáng tiếc thời gian không thể quay ngược trở lại.
Bọn họ đã xa nhau gần mười năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi ngày, giống như một con sông dài nước chảy siết, ở giữa có một khúc gỗ vắt ngang, cô dừng lại cố định ở đó còn anh đã ở bờ bên kia.
Đến chiều, Cố Thiên Nhân cầm một bó hoa bách hợp đến thăm cô.
Anh đặt nó trên tủ đầu giường.
“Cố đổng, sao anh lại có thời gian đến thăm em? Thời gian của anh quý giá như vàng còn gì”. Khương Hiểu Nhiên cười đùa anh.
“Hôm nay đến siêu thị, nếu không có tiểu muội trông cửa hàng nói cho thì anh còn không biết. Em đấy, đúng là không biết chăm sóc bản thân”. Ngữ khí Cố Thiên Nhân mang theo trách cứ.
Khương Hiểu Nhiên lấy ra khăn giấy lau mũi, “Em muốn xuất viện, anh có quen bác sĩ ở đây không?”.
Cố Thiên Nhân nhìn xung quanh, cau mày, “Vào được thì phải chữa lành cơ thể, nhưng phòng bệnh này chật hẹp quá. Anh nhớ nơi này có phòng đơn, chứ ở bốn người quá đông đúc.
Nói xong, bước ra khỏi phòng bệnh.
Cứ tự cho là đúng. Cô rất thích nơi này, có thể là hơi chật, hơi đông đúc nhưng đối với cô mà nói là vừa phải.
Nghĩ đến lòng tốt của anh, cô cũng không tiện từ chối.
Buổi chiều, Khương Hiểu Nhiên chuyển đến phòng đơn. Bên trong ngoài giường, còn có sô fa, bàn trà, TV, tủ lạnh nhỏ và toilet.
Chỉ chốc lát, trưởng khoa và bác sĩ Lưu đều vào.
Trưởng khoa thân thiết nói : “Tiểu Khương à, nghỉ ngơi cho tốt, không cần vội vàng xuất viện. Có gì yêu cầu cứ nói cho chúng ta biết”.
Bác sĩ Lưu cũng đặc biệt hòa nhã, “Buổi sáng kiểm tra cho cháu thì thấy sốt nhẹ, tình trạng viêm phổi còn chưa lắng dịu nên đừng bất cẩn. Hôm nay cũng xét nghiệm máu, cháu thiếu máu nặng, phải điều dưỡng thật tốt. Còn nữa thắt lưng cháu hay bị đau. Người trẻ tuổi sao lại không chú ý giữ gìn cơ thể vậy”.
“Thiếu máu thì phải bổ sung những gì?”. Cố Thiên Nhân hỏi.
“Nhanh nhất thì phải truyền máu”.
“Bác sĩ Lưu, truyền máu thì không cần, tôi ăn nhiều táo đỏ là được”. Khương Hiểu Nhiên vội vàng nói tiếp.
“Cháu đừng xem nhẹ bệnh thiếu máu, nó sẽ dẫn đến cảm cúm, cũng có tác dụng phụ với dạ dày và tim mạch”. Trưởng khoa nghiêm túc nói, “Phải nghe lời bác sĩ”.
Cố Thiên Nhân gật đầu, chuẩn bị đưa họ rời phòng.
“Cố đổng, ngài cứ ở lại”. Trưởng khoa nói.
Cố Thiên Nhân cầm tay ông, “Trưởng khoa Vương, có gì rất mong bác quan tâm hơn”.
Hai người đi rồi, trong lòng Khương Hiểu Nhiên buồn bực, ánh mắt đảo liên tục.
Truyền máu, một túi mất mấy trăm tệ. Không phải bồi bổ táo, long nhãn, đậu đỏ là được sao, vừa ăn ngon lại có ích cho kinh tế.
Cố Thiên Nhân buồn cười nhìn cô, đi đến trước mặt, ngón tay dí trán cô, “Ngốc à”.
Khương Hiểu Nhiêu cười, “Sao tính anh trẻ con vậy?”.
“Mẹ”. Dương Dương chạy ùa vào,
Khương Hiểu Nhiên ôm lấy con, hỏi “Sao con lại đến được đây?”.
Dương Dương chỉ ra sau “Chú Tiếu đưa con đến”.
Tiếu Dương xách trong tay một ít hộp sữa bột, đặt ở bàn trà. Sau đó đi đến trước tủ đầu giường, lấy bó hoa bách hợp từ lọ hoa ra.
“Bệnh viện cũng thật là, bệnh nhân dị ứng với phấn hoa mà cũng không biết”.
“Hả, Hiểu Nhiên dị ứng với phấn hoa, sao em không nói với anh?”. Cố Thiên Nhân nhìn Khương Hiểu Nhiên.
“Cũng không nghiêm trọng lắm”. Cô cười cười.
“Cố tiên sinh, anh đã đến rồi”. Tiếu Dương lúc này mới thấy anh, “Ngồi đi”.
“Tôi đến đây từ chiều, cũng phải đi rồi”. Cố Thiên Nhân nhì Khương Hiểu Nhiên, “Em phải nghe lời bác sĩ, làm tốt thì mới mau chóng xuất viện, đừng cậy mạnh ».
” Tôi sẽ nhắc nhở cô ấy, cảm ơn anh đã tới thăm cô ấy”. Tiếu Dương mỉm cười.
“Giữa tôi và Hiểu Nhiên không cần nói cảm ơn, quan tâm đến cô ấy là chuyện thuộc bổn phận của tôi”. Cố Thiên Nhân cười vui vẻ, «Xem ra anh còn phải vất vả vài ngày.
“Không còn cách nào khác, tôi không vất vả thì ai vất vả đây?”. Tiếu Dương vẫn cười.
“Dương Dương, lần sau chú sẽ đưa cháu và Diệu Tinh đến khu vui chơi”. Cố Thiên Nhân vuốt tóc Dương Dương.
“Vậy mẹ và chú Tiếu cũng có thể đi cùng không?”.
Khương Hiểu Nhiên ngây người, Tiếu Dương bây giờ ở trong lòng Dương Dương có địa vị cao như vậy.
Cố Thiên Nhân bối rối sờ cằm, “Được”.
Đôi mắt Tiếu Dương không thể che giấu ý cười, hận không thể ôm ngay con gái thật chặt.
Cố Thiên Nhân đi rồi, Tiếu Dương tựa người lên sô fa, mở tivi.
Khương Hiểu Nhiên nằm trên giường, Dương Dương xà vào lòng cô ôm ấp, nhỏ giọng nói, “Mẹ, ngày mai trường tổ chức lễ mừng năm mới, biểu diễn tiết mục, con tham gia hợp xướng. Cô giáo nói, cha mẹ phải đến xem. Con muốn chú Tiếu đến, được không?”.
“Vì sao muốn chú ấy đến?”.
” Mẹ bị bệnh. Còn nữa, bọn bạn học nói con là gia đình đơn thân, không có ba. Con nói với họ, chú Tiếu là ba con, xem bọn họ còn dám coi khinh con không”. Rõ ràng ánh mắt rất đỏ, nhưng mặt Dương Dương lại vênh cao.
Khương Hiểu Nhiên cụp mắt, đứa trẻ là vô tội, con bé có quyền biết ai là cha của nó, “Dương Dương, con muốn có ba không ?”.
“Muốn cũng vô dụng, mẹ không phải nói ông ấy đi đến một nơi rất xa, sẽ không trở về sao”.
“Nếu nói, ba sẽ trở về thì sao?”.
“Có về còn cũng sẽ không để ý đến ông ấy, con muốn chú Tiếu làm ba con”.
“Vì sao?”.
“Vì ba hại con ở trường học bị bạn bè trêu trọc, con cần gì phải để ý đến ông ấy?”.
Ánh mắt Tiếu Dương nhìn chằm chằm vào tivi, nhưng tai vẫn nghe hai mẹ con nói chuyện. Nghe được lời nói của Dương Dương, tim anh đang bay bổng trên không trung một phát rơi xuống đất.
Quả đắng của mình trồng, phải tự mình nếm thử. Anh không biết liệu mình có dũng khí thừa nhận là cha của con bé hay không nữa.
Anh ra khỏi phòng bệnh, đi đến cuối hành lang, châm một điếu thuốc, làn khói lượn lờ tựa hồ thổi vào trái tim anh, vừa đắng lại vừa chát.
“Dương Dương, ba con không phải cố ý không quan tâm đến con”. Khương Hiểu Nhiên không biết nói gì, chẳng lẽ nói, là cô gạt Tiếu Dương tự mình hạ sinh con gái, Tiếu Dương có cuộc sống riêng hơn mười năm nay, căn bản đã quên cô, tự nhiên không biết sự tồn tại của con gái.
“Dù sao con cũng không thèm để ý ông ấy”. Dương Dương mạnh mẽ như vậy thật giống cô.
Khi Tiếu Dương bước vào phòng bệnh, Khương Hiểu Nhiên đang nói chuyện với y tá tiêm thuốc.
“Cô y tá, có phải ở phòng đơn một đêm mất nhiều tiền lắm phải không?”.
“Khoảng ba trăm”.
“Không còn phòng rẻ hơn sao ?”.
Y tá kinh ngạc nói, “Phòng đơn ở bệnh viện đều đầy. Bệnh nhân phòng này vốn mai mới xuất viện, vì để cho cô vào nên cố ý cho anh ta xuất viện trước một ngày. Phòng đơn không phải muốn là được, do Cố tiên sinh mở miệng nên mới dành cho cô”.
“Tôi muốn đổi lại, để cho bệnh viên tiết kiệm tài nguyên, không phải tốt sao?”.
“Ở đây cho tốt, đổi đi đổi lại sẽ gây phiền phức cho người khác”. Tiếu Dương nói xen vào.
Y tá đi rồi, mặt Khương Hiểu Nhiên ủ rũ, quay lưng về phía anh.
Lòng Tiếu Dương tràn đầy lửa giận.
Ngày hôm qua đến thấy cô còn ở phòng bốn người, anh cũng không thoải mái. Đổi phòng bệnh đối với anh không phải việc gì khó. Nhưng với hiểu biết của anh về Hiểu Nhiên, cô sẽ sẵn sàng không đi mà ở lại. Đã qua một ngày anh cũng không đề cập đến.
Buổi chiều, anh đưa Dương Dương đến, nghe ông cụ ở phòng bệnh nói có một người đàn ông giúp cô đổi phòng bệnh. Anh đoán, chắc chắn là Cố Thiên Nhân.
Nhưng đó cũng là chuyện tốt. Môi trường thoải mái, giúp cơ thể cô mau chóng hồi phục, đúng là có ích.
Chẳng qua, ở cửa, nhìn thấy Cố Thiên Nhân và cô thân mật, tim anh thấy không thoải mái.
Đã từ bao giờ bọn họ thân mật như vậy, còn cho thấy ngầm ý không muốn để người biết.
Cô cười rực rỡ với anh ta, trong mắt không có một nét u buồn.
Đã bao lâu rồi, anh không được nhìn thấy nụ cười tươi tắn như vậy.
Tại thời khắc đó, anh đã rất ghen tỵ.
End