Sáng sớm hôm sau.
“Mẹ, dậy ăn sáng thôi”. Dương Dương lay vai cô.
Khương Hiểu Nhiên nhanh chóng rời giường, tay cào thẳng mái tóc đang rối tung, chạy vọt ra phòng khách, “Nguy rồi, không làm bữa sáng được, chúng ta ra ngoài ăn”.
“Mẹ, chú Tiếu mua rất nhiều đồ ăn. Có bánh bao, hoa quả, sữa, cháo, sữa đậu nành, bánh quẩy”.
Khương Hiểu Nhiên thấy bàn cơm bày nhiều đồ ăn sáng, người đàn ông ngồi bên cạnh, sắc mặt bình thản tiếp đón cô, “Hiểu Hiểu, mau tới đây”.
Cô ngồi cách anh một ghế, lơ đãng ăn bánh quẩy, quá yên tĩnh, hoàn toàn không giống phong cách của anh.
Đây là nhà cô, anh ấy dựa vào cái gì làm như chủ nhà, còn cô ngược lại thành khách.
“Chú Tiếu, bánh bao ăn ngon lắm, mềm và xốp”. Sau khi Dương Dương ăn xong, lè lưỡi mυ"ŧ đầu ngón tay còn dính bánh bao.
Tiếu Dương lấy một chiếc khăn tay từ túi của mình, mở rộng ra, nhẹ nhàng lau vụn bánh bao còn dính trên tay con bé, “Dương Dương, đừng mυ"ŧ ngón tay như vậy, làm thế không vệ sinh”.
Nói xong, nhìn con bé uống sữa, ánh mắt tràn đầy đau thương.
Khương Hiểu Nhiên bỗng nhiên đứng dậy trở về phòng. Cô thật sự cảm thấy lúng túng.
Mười năm không gặp, Tiếu Dương đã có vị hôn thê trẻ xinh đẹp, sự nghiệp tương lai triển vọng tươi sáng, ngay cả tướng mạo cũng đẹp trai trưởng thành hơn.
Còn cô thì có cái gì đây? Cô có con gái báu vật, nhưng con gái từ nhỏ đến lớn đều vất vả cùng cô sống ở căn nhà cũ trong khu, cũng là ngôi nhà rẻ nhất.
Những năm gần đây kinh tế có tốt hơn một chút, cô muốn cho con gái một cuộc sống thật tốt. Nhưng tốc độ dành dụm tiền vẫn thua xa với tỷ lệ nhà đất đang lên.
Con gái đã tám tuổi, nhà mới của con bé vẫn chỉ là lâu các không trung.
Khương Hiểu Nhiên cười khổ, người không làm được, cũng không thể thay đổi thực tế, người chỉ có thể chấp nhận sự thật.
Cô vào tủ quần áo chọn một chiếc áo bó sát người kẻ caro trắng đen, quần jean màu cafe thẳng dài, sau đó tùy tay buộc tóc thành đuôi ngựa. Nhìn mình trong gương, không có gì không hài lòng.
Ngồi trên xe Tiếu Dương, vẻ mặt Khương Hiểu Nhiên vẫn hoảng hốt.
Đến cổng trường học, Dương Dương xuống xe, Tiếu Dương hỏi cô, “Tối hôm qua không ngủ ngon sao, dáng vẻ tinh thần không được tốt”.
“Đúng vậy, đến bình minh mới ngủ được”. Cô thuận miệng trả lời.
“Về nhà ngủ thêm đi”.
“Không cần, tôi sẽ ổn thôi”.
Mặt Tiếu Dương không chút thay đổi đạp xuống chân ga, xe phóng thật nhanh lao về phía trước.
“Anh đi nhầm rồi, còn như vậy, tôi sẽ xuống xe”.
“Không nói nữa, tinh thần tôi cũng không tốt”.
Khương Hiểu Nhiên thấy dáng vẻ mỏi mệt của anh, ngọn lửa giận trong lòng thoáng chốc tắt.
Không bao lâu, xe đi vào bãi đậu xe của một khu căn hộ cao cấp.
Tiếu Dương mở cửa sau xe, cô khom người bước xuống, đứng cạnh cửa xe nghi hoặc nhìn anh.
Tiếu Dương cầm tay cô, hướng đến cửaa thang máy. Khương Hiểu Nhiên thất tha thất thuể theo sau lưng anh, cố dùng sức rút tay ra.
“Đừng quậy, chỉ tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi, không cần lo lắng thế”.
Tháng máy dừng ở tầng hai mươi ba, Khương Hiểu Nhiên đứng ở cửa, trong lòng có nhiều hương vị cảm xúc, quả nhiên xưa đâu bằng nay, nơi sống này đúng là nhất thê nhất hộ (mỗi nhà một thang, chỉ nhà tiện nghi, sang trọng)
“Vào đi”. Tiếu Dương lấy đôi dép đi trong nhà màu hồng phấn hình hello kity từ tủ đặt bên chân cô.
Cô do dự cởi giày da của mình.
“Mới đó, yên tâm mà đi”.
Cô nhìn quanh phòng khách, đơn giản thoáng mát, đúng là phong cách nhất quán của anh.
“Tại sao không đưa tôi về nhà?”.
“Nơi này gần hơn, tôi lười lái xe”.
“Có hai phòng ngủ”. Anh đẩy cửa một căn phòng, “Em ngủ ở đây”.
Phòng có khoảng hai mươi mét vuông, tường được sơn màu vàng nhạt, đồ đạc đều là gỗ thô, rèm treo cửa màu lam nhạt.
Cảm giác quen thuộc từ lâu, tựa hồ như trước kia từng tới. Có thể là bởi màu lam là màu yêu thích của cô, cũng có thể chỉ là duyên cớ.
Cô nhìn người mặc bộ quần áo dài, muốn lấy một bộ quần áo ngủ để thay. Đi đến tủ quần áo, lại đứng do dự, nếu những bộ đồ kia vị hôn thê của anh đã từng mặc qua, thế thì cô thà mặc mặc bộ quần áo này mà ngủ.
Đến khi mở tủ quần áo, trên kệ inox treo thưa thớt vài bộ đồ ngủ phụ nữ. Số lượng không nhiều lắm, nhưng một năm bốn mùa đều có. Màu sắc nhẹ nhàng trang nhã, có màu lam, màu tím, màu hồng phấn, đều là màu sắc cô yêu thích.
Cô tùy tay lấy một bộ, phía trên còn dán mác, trong lòng thấy thoải mái, may mà chưa có người mặc.
Sau đó, một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô, có thể Quách Danh đến giờ chưa từng đến đây.
Khương Hiểu Nhiên bị cái bụng kêu réo đánh thức. Từ dưới gối, cô rút điện thoại di động ra, đã ba giờ chiều rồi.
Đẩy cửa, phòng khách không có một bóng người. Vị trí gần vách tường bắt mắt có một mẩu giấy tiện lợi, “Công ty vó việc, tôi đi trước. Nồi cơm điện có cháo trứng muối. Tiếu Dương”.
Cô đặt mẩu giấy tiện lợi xuống, định xé nó, sau lại bỏ ra, gấp nó thành hình ngôi sao, bỏ vào trong ví.
Khương Hiểu Nhiên bưng bát cháo nóng hổi, trong lòng ấm áp kì lạ.
Đúng ra mà nói, hương vị bình thường.
Nhưng lúc cô đang đói mà nói, không khác gì mỹ vị nhân gian.
Sau khi ăn xong, cô còn không dám tin bát cháo kia chính tay Tiếu Dương nấu.
Cô quen anh mười bốn năm, đây là lần đầu tiên ăn đồ ăn anh tự tay làm.
Cho dù ở thời điểm nước sôi lửa bỏng, cũng không được hưởng thụ đãi ngộ cao như thế. Sau khi trở thành phụ nữ của anh, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, càng nghĩ càng buồn lòng, vì thế khái niệm này chỉ đơn giản là từ bỏ mà thôi.
Thì ra, đàn ông không làm, chỉ là không muốn mà thôi.
Cô đột nhiên thấy hâm mộ Quách Doanh, là tình cảm sâu đậm thế nào mới làm cho Tiếu Dương sẵn sàng thay đổi việc cách xa phòng bếp, ngay cả cô là vợ trước cũng không làm được.
Không thể nghĩ đến, nếu không cô sẽ nổi điên.
Khương Hiểu Nhiên vội vàng rời khỏi nhà anh, nghĩ thời gian còn sớm, muốn đi dạo trên đường.
Thành phố B vài năm gần đây phát triển nhanh chóng, túi tiền mọi người đều dày lên. Trên đường lớn bất luận là cô gái trẻ, hay là các quý bà, đều ăn mặc rất sành điệu.
Khương Hiểu Nhiên đi qua một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, đầu làm xoăn cuộn sóng, mặc chiếc áo sơ mi bó sát người, chân đi đôi giày da dê thịnh hành nhất.
Nếu nhìn từ xa, không khéo người khác còn tưởng bà ấy là cô gái hai mươi tám tuổi.
Cô cúi đầu nhìn chân mình đi đôi giày da năm năm trước, nghĩ rằng, Khương Hiểu Nhiên, mày ngược mình thế này, mày không ăn không uống, cũng chỉ tiết kiệm không dưới một mét vuông phòng ở thôi.
Phụ nữ sợ nhất không phải người khác đối xử không tốt với mình, mà bản thân mình cũng không trân trọng chính mình.
Cô bước nhanh vào một cửa hàng giày nổi tiếng, chọn được đôi giày màu trắng xen màu da trâu, trước đi thử xuống chân, thấy hai chữ thoải mái. Sau nhìn lại bảng giá, tám trăm chín mươi tám tệ, lại có chút do dự.
“Không thể nào, một đôi giày da cũng chần chừ lâu như vậy. Tiếu Dương hẳn sẽ không keo kiệt như vậy chứ”.
Không biết từ khi nào, Quách Doanh đứng bên cạnh cô, “Tháng trước, chúng tôi ở New York, anh ấy mua cho tôi chiếc túi xách LV này, giá bao nhiêu nhỉ, hình như hai mươi vạn tệ. Còn nhiều thứ này nọ lắm, tôi cũng không đặc biệt nhớ rõ”.
“Tiểu thư, bọc cho tôi đôi này”. Khương Hiểu Nhiên đưa đôi giày cho nhân viên bán hàng.
“Có phải được dựa dẫm tiêu tiền của đàn ông rất thích phải không?”. Quách Doanh châm chọc nói.
Khương Hiểu Nhiên nhẫn nại, lòng bùng lên ngọn lửa giận, lạnh lùng nói, “Sao mắt cô gặp tôi là chỉ thấy tiền của Tiếu Dương vậy”.
“Bây giờ dạng tiểu tam [1] càng ngày càng lợi hại, tôi cũng rất sợ nha”.
“Tôi nhớ rõ giờ Tiếu Dương vẫn còn độc thân, cô giả mạo thê tử người khác, sợ là càng vô liêm sỉ”.
“Tôi là vị hôn thê của anh ấy, được cha mẹ anh ấy thừa nhận. Còn cô là cái gì?”.
Khương Hiểu Nhiên không nói được, chẳng lẽ nói, cô là vợ trước của anh. Cô là quá khứ của anh, Quách Doanh mới là hiện tại và tương lai của anh.
Quách Doanh khinh miệt quét mắt liếc nhìn cô một cái, mang theo mấy túi giày da, chân gõ mạnh xuống sàn tạo áp lực ra khỏi cửa hàng.
“Tiểu thư, giày của cô, sau khi giảm giá còn tổng cộng là tám trăm tám mươi tám tệ”.
Khương Hiểu Nhiên xách theo túi giày rời đi vu vơ không mục đích.
Tiểu tam, từ khi nào cô lại trở thành dạng tiểu tam mà không biết. Thật bất ngờ, cô luôn luôn lạc hậu bảo thụ, thế mà cũng vượt qua được thủy triều, dành được một thân phận mới.
Tất cả đều là món quà Tiếu Dương ban tặng, cô quyết định nói chuyện rõ ràng với anh.
Anh và Quách Doanh hạnh phúc mỹ mãn, cô sẽ không chúc phúc, nhưng cũng không phá hỏng.
Chỉ hy vọng anh rời bỏ, đừng dây dưa nữa.
Cô tình nguyện coi anh thành người xa lạ, cho dù cả đời không liên hệ với nhau, cô cũng cam chịu.
Có chút tốt, cô không thể không thừa nhận, nhưng thừa nhận cũng không thay đổi được gì.
——— ———————-
Sáng sớm thứ hai, Khương Hiểu Nhiên đi vào tòa nhà Cố thị, chuẩn bị cùng Giám đốc Vương phụ trách toàn bộ công việc siêu thị gặp mặt.
“Xin chào, giám đốc Vương, tôi là Khương Hiểu Nhiên”. Cô đẩy cửa bước vào.
Giám đốc Vương vội vàng đứng dậy, “Khương tiểu thư, mời ngồi”.
“Sao chỉ có một người, không phải thống nhất ký hợp đồng sao?”.
“Ngành sản xuất không giống vậy, điều khoản hợp đồng cũng khác, bên cạnh việc bán sách, cô cũng có thể một mình làm việc”.
Khương Hiểu Nhiên cúi đầu nhìn hợp đồng, không cần chi phí phụ cấp, không cần tiền thuê, không cần tiền thế chấp, duy nhất chỉ có chia lợi nhuận, hơn nữa chia mức bảy ba.
Nghĩ đến, thật sự hậu đãi. Ai không kí, thật quá ngớ ngẩn.
Cô nhanh lấy cây bút, xoát xoát ký tên.
Giám đốc Vương tiễn cô đi rồi, thở một hơi, Cố đổng đích thân truyền công đạo, cuối cùng cũng hoàn thành thuận lợi. Nghe Đinh Diệu nói, người này có chút cố chấp, ông còn không tin, ai có lợi mà không nhận, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Người khác đều chia năm năm, còn cô ấy thì chia bảy ba, xem ra cô ấy và Cố đổng quan hệ không hề bình thường.
Khương Hiểu Nhiên mới đi ra cửa, di động liền vang, “Hiểu Nhiên, anh là Cố Thiên Nhân, tối nay cùng anh tham dự một tiệc rượu nhé”.
“Em chưa bao giờ tham gia tiệc rượu, chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho anh”.
“Được rồi. Cái gì chẳng có lần đầu tiên, coi như em giúp đỡ anh”.
Nghe lời nhờ cậy của anh, cô không dám ngượng ngùng từ chối, đành phải hàm hồ đồng ý.
Chiều tối, Cố Thiên Nhân đón cô, dừng xe ở một cửa hàng quần áo nổi tiếng. Cửa hàng trưởng tận tình chọn cho cô một bộ váy màu đen cổ điển, sau khi Khương Hiểu Nhiên mặc vào, cả người không được tự nhiên.
Bờ vai lộ ra chưa tính, phía sau lưng cũng lộ ra nhiều, gần như đến phần thắt lưng.
“Tiểu thư, bộ váy này rất phù hợp với cô. Đối với làn da trắng như tuyết của cô, tao nhã mê người”. Nhân viên cửa hàng vừa nói vừa xem xét Cố Thiên Nhân.
“Lấy cái đó đi”. Cố Thiên Nhân lấy ra một cái thẻ thanh toán cho nhân viên cửa hàng. “Chọn cho cô lấy một đôi giày”.
Nhìn trước gương, Khương Hiểu Nhiên không thể tin được hai mắt của mình.
Người phụ nữ có lông mày như được vẽ, mắt trong như mùa xuân, đôi môi anh đào kia là ai? Mái tóc thẳng nhẹ nhàng che bên vai dài ở sau đầu, không thêm trang sức gì, khuôn mặt điềm tĩnh phát ra nét xinh đẹp duyên dáng động lòng người.
Bộ váy màu đen ôm sát đường cong tinh xảo đặc sắc, lộ trần xương đòn bên ngoài làm người mơ mộng, dưới ngọn đèn chiếu rọi, cái váy đen làm lộ ra càng sáng bóng trong suốt.
Rõ ràng là cuối mùa thu, nhưng cả người Cố Thiên Nhân lại khô nóng.
“Đi thôi”. Anh vòng tay qua thắt lưng Khương Hiểu Nhiên, bước ra cửa.
Nhân viên cửa hàng ở sau bàn tán nghị luận.
“Người phụ nữ này số thật tốt”.
“Đây là lần đầu tiên Cố đổng đưa bạn gái đến mua đồ”.
Đúng vậy, còn mời cả Jack Cheng trang điểm cho cô ấy nữa, ông ấy là người trang điểm cho diễn viên Chu Chu đấy”.
End
———