Chương 3: Mèo con thì có thể mang ý xấu gì?

Editor: Trỏ Mặt Sẹo.

☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎☂︎

Mấy bạn nhỏ đeo cặp đi đằng trước, Hoa Đậu đi theo ở phía sau.

Cô mèo có bộ lông vừa sáng vừa mượt mà, ngay cả lớp lông dày trắng muốt trước ngực cũng vô cùng sạch sẽ, chẳng có điểm nào nhìn giống mèo hoang.

Tới hiệu sách, ông chủ vừa thấy cô liền cười:

“Đã tìm thấy rồi à, Tiểu Chu ôm nó sang đi, chính là con mèo này.”

Vừa nói chú Trương vừa chỉ cho bà chủ ở cửa hàng đối diện xem.

Người phụ nữ đang sắp xếp lại kệ để hàng, nghe được mới ra ngoài ngó xem, sau đó nhìn thấy một con mèo xinh đẹp đi về phía bà, ngẩng khuôn mặt nhỏ, kêu:

“Meo.” Là bà yêu cầu dịch vụ bắt chuột sao?

“Chao ôi! Con mèo này lớn lên trông xinh thật.”

Thành Thành cùng mấy đứa trẻ khác đưa mèo đến xong liền chui vào hiệu sách xem truyện tranh. Nhưng có một bé gái mái tóc cài kẹp tóc ngọc trai, do dự một chút, vẫn nói:

“Các cậu vào đi, tớ không vào đâu. Giang Du không thấy mèo của cậu ấy đâu, tớ muốn giúp cậu ấy tìm mèo.”

Mấy cô bé khác lập tức hỏi:

“Vẫn chưa tìm được mèo của cậu ấy à?”

Bé gái gật đầu:

“Bố mẹ cậu ấy nói ném là ném, không cho cậu ấy đi tìm. Hiện tại cậu ấy phải ở nhà trông em, không ra được.”

Nói xong, cô bé liền tách khỏi các bạn nhỏ, đi về phía nhà bạn nhỏ Giang Du.

Lũ trẻ hợp thành nhóm nhỏ, đứa thì ăn xúc xích nướng, đứa thì chơi game, lại có bé đang xem truyện tranh. Chỉ trong chốc lát hiệu sách nhỏ trở nên nhộn nhịp, sống động hẳn, mấy bạn nhỏ khác đi ngang qua, thấy đông vui cũng bước vào theo.

Từ trước đến nay ông chủ không bao giờ sợ bị làm phiền, còn cho chúng băng ghế gấp để ngồi. Hiệu sách có hai tầng, tầng hai thường được ông chủ mở thêm các lớp luyện thi vào ngày nghỉ, dù sao ông ấy cũng sở hữu vài dãy phòng cho thuê, kiếm chác rất khá, nếu đem so với những cửa hàng khác thì ngày thường vô cùng nhàn hạ.

Bởi vì hiệu sách nhiều trẻ con nên cửa hàng đối diện của bà chủ quán cũng đông khách hơn nhiều. Bà vừa đón tiếp khách hàng ghé vào mua đồ vừa nhìn vào trong tiệm vài lần.

Hoa Đậu vẫn đứng im với tư thế ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, chẳng để lộ dấu vết, cũng không biết đã bắt được hay chưa.

Mấy con chuột này chắc đã sống ở đây lâu rồi, rất khó bắt, không biết đã dùng keo dính chuột và bẫy chuột bao nhiêu lần nhưng đều vô dụng. Nếu hôm nay đến mèo cũng không bắt được chúng nó, ngày mai chỉ có thể dùng thêm vài cái bẫy.

Hoa Đậu đi quanh cửa hàng xem xét, chân đạp trên mặt đất, im lặng, đầu mèo cúi thấp, vành tai rung lên rất nhỏ, bỗng nhiên cô bật lên, lao đến cái kệ để hàng một cách vững vàng. Dưới móng phát ra tiếng kêu chít chít đầy tuyệt vọng, con chuột cố gắng giãy giụa, còn bí quá hoá liều muốn đớp cho mèo ta vài cái.

Hoa Đậu dùng một chân giữ nó, vung đầu vứt chuột đi, sau đó tiếp tục đè lại, liên tục vài lần, khiến chuột bất tỉnh, chỉ còn hấp hối. Hoa Đậu rất vừa lòng ngậm lấy, chạy đến dưới chân bà chủ đang bên ngoài cửa hàng.

“Meo.” Một con.

Bà chủ hoảng sợ nhảy dựng lên, lùi lại vài bước, sau đó thấy con mèo kia liếc mắt nhìn bà, giống như muốn nói: bà thật ầm ĩ. Dù sao cũng là lần đầu tiên hợp tác, Hoa Đậu vẫn muốn thể hiện nên quay lại cửa hàng, lát sau ngậm theo vài con nữa dừng trước mặt bà.

Một đám chuột bị bắt lại đây, muốn lớn có lớn, muốn bé có bé luôn, xếp thành một hàng ngay ngắn chỉnh tề. Hoa Đậu về cửa hàng, lấy đà nhảy đến góc khuất, một chân đè lên chuột con. Cô nhìn thoáng qua, tai giật giật, do dự vài giây, sau đó rất ư là hào phóng nâng đôi vuốt ngọc ngà lên, giải phóng cho chuột con lần này.

Giữ cho chú mày một mạng, về sau còn có thể tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ dịch vụ với bà chủ.

Hoa Đậu giẫm giẫm chân, tính toán trong lòng, toàn thân mèo nhỏ nhìn qua rất vui vẻ.

Tương lai thật đáng mong chờ!

Ngẫm lại, về sau còn hợp tác lâu dài với bà chủ, sẽ không tốt nếu diệt gọn cả nhà bạn chuột trong một lần.

Làm mèo phải lưu lại cho mình một con đường, ngày sau vui vẻ gặp lại nhau.

Cả nhà chuột bị Hoa Đậu sắp xếp ngay ngắn. Mèo ta bắt xong chuột rồi, đứng trước mặt bà chủ, ngẩng đầu meo meo một cách hợp tình hợp lý, không nhìn ra nửa điểm chột dạ.

“Meo ———” Thanh toán đê. (ง’̀-‘́)ง ლ(ಠ益ಠლ)

Bà chủ trợn mắt nhìn một đám chuột, lại nhìn con mèo với hiệu suất cao này, trong giây phút lại không thể thốt nên lời.

Thảo nào lão Trương đối diện nói nhất định phải tìm con mèo này, còn cố ý nhờ mấy đứa trẻ đi tìm, thì ra nó giỏi như vậy. Nhìn cô mèo cũng không lớn lắm, cả người sạch sẽ, dáng vẻ hiền lành, ai ngờ lại có kĩ thuật cao thế, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Có bạn nhỏ biết Hoa Đậu, lại gần xoa đầu:

“Hoa Đậu lại đi bắt chuột hả?”

Trường tiểu học Hồng Tâm rất gần đây, Hoa Đậu lại hay sang đó xin cơm, bởi con mèo đặc biệt thông minh nên mọi người đều có ấn tượng về cô.

Hoa Đậu “meo” với bé một tiếng, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn bà chủ.

Ông chủ vừa nhập hàng về, quan sát cả quá trình, cảm thán:

“Mèo vùng này giỏi thật, không phải trước kia người ta hay nói mèo có đốm là bắt chuột tuyệt nhất sao, quả nhiên thế!”

Hai vợ chồng họ đều chuyển đến từ nơi khác, nghe chồng mình nói vậy, thắc mắc:

“Thật à?”

|Sao bà chưa bao giờ nghe qua? Đó không phải là mèo mướp sao?|

Nhưng con mèo này giỏi như vậy, bà chủ vẫn gật đầu đồng ý, gộp nó với hình tượng mèo bản địa bắt chuột siêu tốt:

“Đúng vậy đúng vậy, nó bắt chuột rất giỏi nha.”

Bà chủ bị Hoa Đậu giục tới giục lui, cuối cùng vẫn đi theo cô ra phố, đến cửa hàng đồ dùng thú cưng mua một phần thức ăn cho mèo.

Ông chủ Trương ở hiệu sách đã bảo, nếu sau khi mèo làm việc mà không trả công sẽ bị nó ghi thù, đến lúc ấy toàn bộ mèo trên con phố đều sẽ bắt nạt nhà đó. Bà chủ vốn định đi mua bẫy và thuốc diệt chuột, nhưng bây giờ lại đổi thành tiền thức ăn cho mèo, còn bắt được nhiều như vậy, nhất lao vĩnh dật [1], vẫn phải trả công cho nó.

[1]: Nhất lao vĩnh dật: một lần mệt mỏi để đổi lấy cả đời không lo lắng.

Bà chủ có chút tiếc nuối nghĩ, nếu con mèo này ăn chuột thì khỏi phải mua thức ăn, ai biết nó còn kén chọn.

Chủ cửa hàng đồ dùng thú cưng ở cuối phố là một chàng trai trẻ, nói chuyện rất hiền hoà, cũng rất quen thuộc với Hoa Đậu.

Mèo nhỏ vui vẻ ngẩng đầu tiến vào cửa hàng, lúc nhìn thấy anh chủ thì kêu thật to:

“Meo!”

Chủ quán em muốn loại đồ ăn đắt nhất!!

Anh chủ nhướng mày cười, duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ, sau đó lấy miếng thịt từ bên cạnh ra cho cô.

Hoa Đậu ngậm miếng thịt không buông, bước chân loanh quanh một vòng trong cửa hàng để nghiên cứu, lúc sau nâng móng chỉ vào túi đồ ăn đắt nhất, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bà chủ:

“Meo!” Muốn cái này!

Bà chủ nghe thấy tiếng kêu, đi qua nhìn thử, khóe miệng giật giật.

Chẳng hiểu có phải con mèo này thành tinh rồi không, còn biết chọn đồ vừa ngon vừa đắt.

Mà sao nó lại biết được loại nào đắt hơn? Chẳng lẽ thật sự có thể ngửi thấy à? Nếu thế chỉ có thể nói rằng mũi mèo quá nhanh nhạy.

Khi bà liên tục nói mình sẽ không mua loại thức ăn nhập khẩu xa hoa siêu đắt đỏ kia, hình như chú mèo hơi tiếc mà dụi dụi lỗ tai, lùi bước chỉ vào gói thức ăn lớn giá rẻ.

Lúc ở cửa hàng thú cưng, bao thức ăn đã bị mèo con ăn mất một phần, phần còn lại thì bà chủ mang về tiệm, hơi rầu nghĩ không biết con mèo này mỗi ngày sang đây ăn một ít hay như thế nào, thì thấy Hoa Đậu chạy đến hiệu sách đối diện, dẫn theo cậu bé đang chơi điện tử đi đến.

Thành Thành vào trong lễ phép hỏi:

“Con chào dì ạ. Dì ơi, Hoa Đậu muốn con tới đây lấy gì vậy ạ?”

Hoa Đậu chuyên gia như thế, không mang được cái gì thì để cậu cầm hộ, sai khiến học sinh tiểu học rất chuyên nghiệp, Thành Thành mắng trong lòng.

Bà chủ ngạc nhiên nhìn cậu một cái, chỉ chỉ vào túi thức ăn cho mèo cỡ lớn đang dựa ở cửa trước:

“Đây là đồ Hoa Đậu muốn.”

Cũng không ít tiền đâu.

Đầu năm nay, mời mèo làm việc cũng đắt như vậy.

Bà chủ đau lòng muốn chết, nhưng mà bọn chuột tán loạn trong cửa hàng cắn hỏng đồ cũng tốn rất nhiều tiền. Nếu bị người ta báo cáo làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh là không tốt. Nói đi thì phải nói lại, cả khu phố đều có chuột, có bị ảnh hưởng thì mọi người đều bị thôi, nhà họ cũng không ngoại lệ.

Chỉ là con mèo này thông minh như thế, hay cứ bắt nó về nuôi xem sao.