Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Phó Nho Lâm và Phùng Diên Thư gần như chạy tới cùng lúc, Tô Dĩ Niệm ngẩng lên chỉ thấy Phó Nho Lâm bước nhanh đến, cơ thể anh ta che khuất ánh sáng khiến cô cảm thấy ấm áp yên lòng.
Anh ta vỗ về lưng cô, mỉm cười: "Lần này anh không tới trễ."
Tô Dĩ Niệm giơ tay đấm một phát vào ngực Phó Nho Lâm: "Đồ đạc bị đập vỡ hết mà anh còn bảo không tới trễ!" Cô không kiềm được mà bộc phát tính trẻ con, bởi vì lúc này đây, Phó Nho Lâm là người duy nhất cô có thể dựa vào.
Phùng Diên Thư bước đến. Thấy vết thương trên má cô, anh muốn chạm vào lại bị cô né tránh, cô nở nụ cười khách sáo và nói: "Xin lỗi, tôi gọi nhầm. Thật ra anh có thể không cần đến đây."
Phải, cô thực sự không cần anh nữa.
Sau khi ly hôn, Tô Dĩ Niệm từng đi tìm Phùng Diên Thư vì chuyện gì nhỉ? Hình như do cửa hàng mới khai trương, nhập hàng phải đóng tiền bảo lãnh; nhưng toàn bộ tiền của cô đã dồn vào việc sửa sang mặt tiền, gom góp số còn lại chỉ được năm mươi ngàn, bất đắc dĩ đành gọi điện cho Phùng Diên Thư.
Anh đồng ý cho cô mượn tiền; nhưng cô đợi ròng rã cả tuần mà chẳng thấy, khi gọi điện lần nữa thì Trần Yến Thu nghe máy.
Kể từ đó, cô mới thực sự cắt đứt tình cảm với Phùng Diên Thư.
Phó Nho Lâm nhờ người quen bên Cục cảnh sát, chỉ tốn hai ngày đã bắt được mấy gã đập đồ. Ép hỏi vài câu cho có lệ, bọn chúng lập tức khai ra người đứng sau là Trần Yến Thu.
Đòn trả thù cẩu thả kém cỏi của cô ta khiến Tô Dĩ Niệm vô cùng đau lòng, cho dù có bồi thường đến đâu cũng không thể tìm lại số rượu thượng hạng kia.
Mấy ngày qua, Phó Nho Lâm cùng cô đến Cục cảnh sát, dọn dẹp cửa hàng, nhập thêm rượu mới, niềm nở chân thành đến mức cô không đỡ nổi. Anh ta thường xuyên nói với cô rằng: "Tô Dĩ Niệm, em có muốn làm bạn gái anh không?"
Phó Nho Lâm thật lòng thích cô ư? Tô Dĩ Niệm không tin. Người như anh ta muốn kiểu bạn gái nào chẳng được, nếu nói anh ta yêu cô suốt mười năm ròng, ai nghe câu này cũng thấy buồn cười phải không?
Chiếc Cayenne* màu đen dừng trước nhà trọ. Tô Dĩ Niệm xuống xe, Phó Nho Lâm nhoài người ra cửa sổ và nói: "Trên tóc em dính gì kìa."
*Porsche Cayenne: Xe thể thao đa dụng
Cô vuốt mấy lần không thấy gì, Phó Nho Lâm cười rồi kéo cô qua, đặt một nụ hôn lên má cô với tốc độ sét đánh không kịp ôm tai. Đợi đến khi cô phản ứng kịp và cốc đầu anh ta một phát, anh ta lại cười sảng khoái rồi lái xe rời đi.
Tô Dĩ Niệm hờn dỗi lên lầu. Nơi góc tường u ám có ánh lửa lóe lên, cô ấn công tắc điện thì thấy Phùng Diên Thư đang dựa tường hút thuốc.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh trông khá tiều tụy; áo vest sọc nhung mở toang, để lộ sơ mi nhăn nhúm; trên gò má lún phún râu, sớm đã mất đi vẻ nho nhã phong độ thường ngày.
"Cho anh ôm một cái được không?"
Ánh đèn bỗng dưng tắt ngúm, anh vươn tay ôm chầm lấy cô trong bóng tối, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mềm mại của cô. Phùng Diên Thư muốn rơi nước mắt, anh nhớ cô biết bao...
"Anh và Trần Yến Thu chia tay rồi." Phùng Diên Thu khẽ nói vào tai cô.
Anh ở bên cạnh cô ta vì áy náy, chân cô ta bị thương một phần do anh, anh không thể nào bỏ mặc cô ta gào khóc đòi tự sát.
Phùng Diên Thư ích kỷ ở chỗ: Anh chỉ lo cho tâm trạng của Trần Yến Thu, từ đầu đến cuối chưa từng hỏi Tô Dĩ Niệm mà mình yêu nhất một câu rằng: "Em có khó chịu không?"
Trần Yến Thu què chân, nhưng anh chưa từng lo một ngày nào đó, lỡ như Dĩ Niệm rời khỏi thì mình biết phải làm sao...
Thấy cô ra khỏi xe Phó Nho Lâm, nụ hôn kia in lên má cô, nhìn cô làm nũng trong nháy mắt, anh ghen tỵ muốn phát điên, nhưng rồi nhận ra mình không còn tư cách để ghen nữa. Chính anh đã từ bỏ cơ hội bảo vệ cô cả đời.
Đôi tay buông thõng bên người hơi run, sau cùng Tô Dĩ Niệm vẫn vỗ về tấm lưng Phùng Diên Thư, cô bình tĩnh nói: "Diên Thư, chúng ta kết thúc rồi. Em sẽ kết hôn và có con, anh cũng sẽ tìm được người mình yêu. Trước kia em từng nghĩ: Không có em, anh có quên ăn cơm không? Anh bị bệnh dạ này, nửa đêm đau bất chợt, anh có biết thuốc để ở nơi nào không? Nhưng rồi ngẫm lại, chúng ta ly hôn rồi, tuy rất khó chịu nhưng chuyện của anh không còn liên quan đến em nữa."
"Em muốn ở bên cạnh Phó Nho Lâm sao?" Trước kia Phùng Diên Thư nhất định sẽ không nói mấy lời này, bởi vì như thế chứng tỏ anh thật ngây thơ.
Hàng lang tối om chỉ có chút ánh sáng từ đèn đường bên ngoài hắt vào, cô lau nước mắt trên má anh, chậm rãi nói: "Diên Thư, em vốn không biết nhìn người, sợ mình bị tổn thương lần nữa, nhưng em sẽ thử cho Phó Nho Lâm một cơ hội."
Câu nói của cô như con dao sắc hung hăng đâm vào lòng anh, anh biết cô đang hối hận vì dành mười năm cho mình.
Nét mặt bình lặng của cô sớm đã không còn yêu hận, dường như cô đang nói cho Phùng Diên Thư biết rằng anh chỉ là một người quen mà thôi.