- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chúng Ta Không Nói Yêu
- Chương 4: Untitled Part 4
Chúng Ta Không Nói Yêu
Chương 4: Untitled Part 4
Edit: Cigarred
Nhớ lại hồi mới gặp Mạc Tang, trong lòng Lạc Lương Lương bây giờ vẫn đau đớn từng cơn. Mạc Tang lúc ấy, một thân chật vật.
Trường Trung học Lạc Hoa, là một trường tập trung hầu hết các học sinh có điểm số thấp ở huyện Kỳ Sơn, có hoàn cảnh gia đình nghèo khó, tỷ lệ học sinh nhập học hàng năm không vượt quá 5%, là trường cấp 3 hỗn loạn và kinh khủng nhất ở đây. Học sinh nơi này luôn bị coi thường.
Lạc Lương Lương học ở đây đã hơn 1 năm, năm nay là học kỳ đầu tiên của lớp 12, từ năm cô 8 tuổi đã xảy ra biến cố, bắt đầu thay đổi chỗ học vô số lần, liên tục chuyển nhà, chu kỳ có thể là mấy tháng, nửa năm, luôn không có lần nào vượt qua 1 năm, cho nên cô khá thích Lạc Hoa, bởi vì chỉ có hoàn cảnh hỗn loạn, cô moiws có thể có được cơ hội sinh tồn.
Ngồi ở góc cửa trên sân thượng, hai tay Lạc Lương Lương chống vào mặt đất phía sau lưng, cơ thể ngửa ra sau, hai chân duỗi dài, ánh mặt trời rực rỡ nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài màu tím của cô, đôi mắt trong trẻo nhìn lên bầu trời, đồng tử phản chiếu sắc trời.
Thời tiết rất đẹp, nền trời xanh nhạt cùng những đám mây trắng.
Lúc nào trốn học, Lạc Lương Lương thường nhìn phong cảnh đến trầm tư.
"Rầm" một tiếng, tiếng vật nặng đổ xuống đất, sau đó liên tục là nwhnxg tiếng "bang bang bịch bịch", đó là tiếng chân người đá vào thân thể, âm thanh này kéo dài rất lâu mới dừng lại.
"Thằng nhãi, sau này ngoan ngoãn nộp tiền ra đây, đỡ để bọn này mệt mỏi dạy dỗ mày." Một giọng nam thô lỗ cảnh cáo, sau đó cười to trào phúng, "Haha, thằng nhãi này đúng là ngoan cố, đánh nhiều như thế mà không kêu lấy một tiếng, đáng tiếc, lại là một đứa tự kỷ."
"Hahaha..."
"Haha, đại ca, nó là đứa tự kỷ, sao kêu đau được?"
"Haha, tao còn nghi ngờ nó không mặc cả qυầи ɭóŧ đấy."
...
Từng tiếng trào phúng công kích thiếu niên đầy vết thương nằm trên đất, thiếu niên lại không hề phản ứng gì, hai tay hai chân cuộn lại, nhắm mắt, mặc cho khóe miệng chảy máu, giống như đã biến thành khúc gỗ.
Lạc Lương Lương nhíu mày, nhưng lại không hề có bất cứ ý định nào giúp đỡ mà yên lặng nghe, đồng thời ngửi thấy mùi máu do bị gió thổi đến.
"Chẳng thú vị gì cả." Giọng nam cục cằn lại vang lên, sau đó nói: "Đi thôi."
Theo lời anh ta, mấy người theo anh ta đi đến cửa sân thượng cho đến khi mấy tiếng bước chân đều dần xa khỏi sân thượng.
Bọn họ chưa từng đi đến chỗ rẽ nên cũng không phát hiện ra cô, đại tỷ Lạc Lương Lương lưu manh lớp 12.
Thiếu niên bị đánh bị tự kỷ sao?
Lạc Lương Lương suy nghĩ, khinh thường cười, trong lòng không chút gợn sóng.
Ở trường học này có quá nhiều bạo lực học đường, cô không có thời gian thương hại ai, càng không có ý đi giúp đỡ ai, huống chi cô cũng là một trong những người sử dụng bạo lực.
Cô đứng lên, phủi bụi dính trên đồng phục, từng bước đi ra khỏi chỗ rẽ, đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.
Thiếu niên nằm gục trên mặt đất, cơ thể cuộn tròn, mặc dù khóe miệng chảy máu nhưng cậu lại yên lặng mỉm cười, bộ đồng phục màu trắng dính dấu nhiều dấu chân đen, vừa nhìn đã biết vừa bị đánh xong.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân, trên sân thượng yên ắng này nhưng lại không thu lại khuôn mặt nở nụ cười của mình, một đôi mắt nhìn vào cô, tĩnh lặng và thờ ơ.
Lạc Lương Lương vốn đã định bỏ qua nhưng bởi vì trước đây, cô liền vứt bỏ lòng lương thiện của mình, cũng đã vứt bỏ sự đồng cảm của mình với người khác, thương hại hay gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt của thiếu niên cô đột nhiên cảm thấy không kiềm chế được, thiếu niên đầy thảm hại chật vật này lại có chút thuận mắt.
Bước chân đang định đi về phía cửa lại dời hướng, đi về phía thiếu niên, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, ngón tay phải lau đi máu ở khóe miệng thiếu niên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, nhẹ giọng nói: "Rất đau phải không?"
Thiếu niên giật mình, đôi mắt khẽ chớp, cậu nghe được nhưng không phát ra tiếng, ánh mắt thâm sâu.
Lạc Lương Lương đã đoán trước cậu sẽ không trả lời cho nên không để ý, bởi vì cho dù cậu có đáp lại cô cũng không quan tâm.
"Bọn họ đánh cậu thì cậu đánh lại, làm cho cảm nhận được nỗi đau của cậu như thế nào, như thế họ sẽ sợ cậu." Thân thể Lạc Lương Lương cúi xuống, môi đến gần bên tai phải thiếu niên, nhẹ giọng thì thầm, mái tóc dài màu tím xõa xuống cổ, vai, ngực cậu.
Thiếu niên này chính là Mạc Tang.
Mũi Mạc Tang ngửi ngửi mái tóc tím của cô, ngửi thấy hương hoa dành dành, nghiêng người tai trái nghe cô thì thầm, tim đập thình thịch, từng tiếng một.
Thân thể thẳng về phía sau, Lạc Lương Lương cười tà mị, giọng nói dễ nghe tạm biệt cậu: "Tạm biệt, thiếu niên đáng thương."
Nói xong cô đứng lên, xoay người rời đi, chân giẫm lên ánh mặt trời xán lạn, mái tóc tím sau lưng bay bay, rời khỏi sân thượng của tòa nhà dạy học, để lại thiếu niên thảm hại phía sau.
Lạc Lương Lương cho rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, sau này cô sẽ không gặp lại thiếu niên này nữa, mãi cho đến khi Từ Lạc nói với cô, bởi vì cô trốn học quá nhiều, phụ huynh phải đến gặp giáo viên nói chuyện.
Khi cô bước vào lớp học để chuẩn bị vào lớp thì lại lần nữa thấy thiếu niên chật vật trên sân thượng.
Nhưng mà đây là chuyện sau đó, hiện giờ Lạc Lương Lương đang định đi tìm Ngải Thanh Nhi, hẹn cô ấy ra tiệm net ngoài trường cùng chơi game.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chúng Ta Không Nói Yêu
- Chương 4: Untitled Part 4