Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chúng Ta Không Nói Yêu

Chương 3: Chân tướng là gì (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Cigarred

Dưới sự tranh cãi của các phóng viên, vụ án kinh hoảng đã xảy ra ba tháng vẫn còn gây ồn ào dư luận, nó không kết thúc với kết luận của bác sĩ rằng cô gái đó đã hôn mê sâu vì chấn thương trí mạng.

Thị trấn nhỏ này cũng nhận được rất sự chú ý từ bên ngoài, nhiều chuyên gia háo hức thảo luận trên truyền hình, thông qua các tài liệu thông tin hiện trường được công bố bởi cảnh sát, báo cáo kiểm tra thể chất của cô gái, mối quan hệ giữa cô gái và người chết, vân vân... Dường như họ đã nhìn thấu được chân tướng, để chứng minh cô gái là nạn nhân hay kẻ gϊếŧ người.

"Lạc Lương Lương, xin chào! Tôi là đội trưởng Đội cảnh sát hình sự công an huyện Kỳ Sơn, Trần Kha." Người đàn ông trung niên mặc đồn gphujc cảnh sát ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, đơn giản giới thiệu bản thân với cô và nói rõ ý định đến đây: "Tôi muốn tìm hiểu tình hình cục thể lúc đó với cô, có tiện nói chuyện không?"

Cô gái nằm trên giường với khuôn mặt trái xoan, mắt ngọc mày ngài, lông mi dày, tóc dài màu tím, quần áo bệnh nhân kẻ sọc, dựa lưng vào gối, trên tay cầm một cuốn sách, ánh mắt tập rung, đối với những người bước vào phòng bệnh, không có hành động nào muốn ngẩng đầu lên nhìn.

Đội trưởng Trần im lặng, lặng lẽ quan sát cô gái.

Mãi cho đến khi cô gái lật trang sách, khép sách lại, tầm mắt nhìn về phía ông đang quan sát, vẻ mặt thản nhiên.

"Tôi từng nghe về ông." Lạc Lương Lương đột nhiên mỉa mai, cười nói: "Cha tôi là ông bắt được, tin tức trên tv phát sóng, bây giờ, ông biết tôi chưa?"

Đội trưởng Trần ngẩn người, gật đầu, nói: "Tôi cũng không ngờ đến, nhưng bây giờ tôi đúng là biết rồi."

"Chú Trần, làm con gái của kẻ gϊếŧ người thực sự rất thảm." Lạc Lương Lương nghĩ đến quá khứ tồi tệ không muốn nhớ lại kia, lông mày nhíu lại, sau đó giãn ra, thoải mái cười, cảm kích nói: "Nhưng mà tôi vẫn muốn cảm ơn chú, bởi vì có chú, tôi thiếu đi một người mà làm cho tôi cảm thấy như sống trong địa ngục."

"Tôi nhớ rõ, năm ấy cô mới chỉ 9 tuổi." Nhớ lại nhiều năm trước, khi đó đội trưởng Trần nhìn thấy cô bé kia, mặc một chiếc váy màu đỏ, nhút nhát rụt rè.

Lạc Lương Lương nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán: "Năm nay tôi 17, đã qua 8 năm rồi, tôi nghĩ có thể bắt đầu lại từ đầu, từ đó hướng tới một cuộc sống hạnh phúc, nhưng tôi đã quên rằng địa ngục có ở khắp mọi nơi."

Cô thoát khỏi một địa ngục nhưng một địa ngục khác đang chờ cô nhảy vào.

"Tôi không biết." Vẻ mặt đội trưởng Trần áy náy, không khỏi cúi đầu, hai tay nâng mặt.

Trong 3 tháng này, ông đã điều tra cuộc sống của cô trong tám năm này, cảm xúc hổ thẹn liên tục chất chồng trong lòng.

"Chú Trần, là cháu gϊếŧ Mạc Đồ Tam." Khi ông đang hối hận thì Lạc Lương Lương lại bình tĩnh nói: "Bởi vì ông ta xx cháu." (đây có thể là cưỡиɠ ɧϊếp, bản raw bị che)

Đội trưởng Trần ngẩng đầu lên từ lòng bàn tay, hai mắt đỏ bừng, nhìn vào mắt cô, cố gắng tìm chút dấu vết của lời nói dối nhưng không, đôi mắt ấy trong suốt, rõ ràng đến mức như mặt hồ phản chiếu, cho đến khi nước rơi ra khỏi đôi mắt phượng ấy.

"Lương Lương, cháu có thể nói cho chú biết toàn bộ quá trình xảy ra không?" Đội trưởng Trần nhẹ nhàng nói, mở điện thoại ra để ghi âm.

Lạc Lương Lương lau nước mắt trên mặt, đầu ngón tay cảm nhận được ẩm ướt, trong lòng run rẩy.

"Ngày hôm đó ở trường, Mạc Tang đã 3 ngày liền không đến lớp, giáo viên cũng không liên lạc được với cậu ấy, cháu nhận được tin nhắn của Mạc Tang trước khi đến nhà cậu ấy, sau đó cháu gặp được cha của Mạc Tang. Mạc Đồ Tam nói với cháu, Mạc Tang bị bệnh, ở trong phòng, cháu lo lắng cho cậu ấy vì vậy đi vào, nhưng cháu không ngờ Mạc Đồ Tam sẽ làm thế..."

"Ông ta muốn cưỡиɠ ɧϊếp cháu, cháu liều mạng giãy giụa phản kháng, trong lúc vật lộn, cháu lấy con dao giấu trên người mình ra đâm ông ta, nhưng ông ta quá mạnh, ông ta đã thành công..."

"Khi ông ta buông lỏng cảnh giác, cháu đã cầm lấy con dao đâm vào ngực ông ta, sau đó là các bộ phận khác..."

...

Lạc Lương Lương vừa hồi tưởng lại, vừa từ từ kể lại chuyện xảy ra lúc ấy.

"Cháu và Mạc Tang ngoại trừ quan hệ bạn học cùng lớp ra còn có quan hệ gì nữa? Có thể khiến cho cháu tin tưởng một mình đến nhà cậu ấy như vậy?" Đội trưởng Trần hỏi ra nghi vấn của mình.

Lạc Lương Lương đối mặt với nghi vấn lại chân thành cười, chân thành nói: "Mạc Tang là người bạn duy nhất ở trường của cháu."

"Nhưng cậu ấy mất tích cháu lại không thể tìm ra, huhu..." Lạc Lương Lương đột nhiên bật khóc nức nở.

Một câu chuyện dài như tra tấn, trong một tiếng này, có vẻ thời gian trở nên chậm chạp hơn.

Đội trưởng Trần tắt máy ghi âm đi, nhìn về cô gái đã mất đi sự lạnh lùng mà khóc không thành tiếng, thở dài thật sâu, nhưng trong lòng ông lại thấy phẫn nộ nhiều hơn, phẫn nộ với những kẻ xấu xa đã thực hiện hành vi tội lỗi với cô, cũng tức giận với số phận bi thương của cô.

"Lương Lương, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi." Đội trưởng Trần bất lực an ủi.

Ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại, ngăn cách tiếng khóc bi thương bên trong, đội trưởng Trần tâm sự nặng nề, rõ ràng đã có được miêu tả toàn bộ quá trình vụ án nhưng ông không thể quên thi thể kinh khủng của nạn nhân tại hiện trường, không thể quên được khi lần đầu tiên ông bước vào phòng bệnh, nhìn thấy cô gái yên lặng đọc sách.

Sẽ là diễn sao? Diễn như một nạn nhân? Diễn như thể mình vô tội?

Ông thầm hỏi lại lòng mình, trong lòng đội trưởng Trần đột nhiên lộp bộp, ý nghĩ như vậy thật đáng sợ, như thế có nghĩa là ông đang phỏng đoán về cô gái 17 tuổi bên trong theo một hướng rất khủng khϊếp.

Ngồi trong văn phòng cục cảnh sát, đội trưởng Trần lặp đi lặp lại bản ghi âm của cô gái, trong lòng rối bời, vì thái độ cẩn thận, ông quyết định gửi bản ghi âm này cho bộ phận pháp chứng, đồng thời lại xin áp dụng máy phát hiện nói dối để trực tiếp xác thực.

"Tiểu Vương, đưa bản ghi âm này cho khoa pháp chứng, sau đó đưa tin đương sự... Lạc Lương Lương tự mình đến cục cảnh sát cung cấp lời khai thứ hai, dùng máy phát hiện nói dối." Đội trưởng Trần gọi Vương Khê vào, lần lượt phân phó, cuối cùng nói: "Tôi đã viết đơn xin sử dụng máy phát hiện nói dối, cậu mang nộp giúp tôi."

"Vâng, đội trưởng!" Vương Khê dõng dạc đáp, sau đó lấy bản ghi âm và mẫu đơn xoay người ra khỏi văn phòng của đội trưởng Trần.

Đội trưởng Trần nhìn khí khái của Tiểu Vương thì khẽ mỉm cười, mở một tập tài liệu dày khác trên bàn ra, đó là quá trình điều tra vụ mất tích của Mạc Tang và lời khai của tất cả người xung quanh cậu, cột trạng thái vẫn còn viết hai chữ "mất tích".

Ngày này là một ngày dài đầy giày vò, đối với những người vẫn còn theo dõi vụ án cùng cô gái đã trải qua vụ án này - Lạc Lương Lương.

Từng giây từng phút trôi qua, đêm khuya lặng lẽ tiến đến.

Lạc Lương Lương nằm trên giường bệnh lại mất ngủ, đôi mắt cô nhìn chằm chằm trần nhà, sắc mặt tái nhợt là điều khiến cô không thích nhất, cô thích những thứ rực rỡ nhưng không biết từ lúc nào, cô lại yêu thích màu trắng, yêu thiếu niên luôn nhợt nhạt, luôn im lặng, tên của thiếu niên đó là Mạc Tang.
« Chương TrướcChương Tiếp »