Chương 4: Tôi, Anh Ấy Và Chúng Tôi
Tôi và Thiên Vũ, chúng tôi đã gặp lại nhau, sau hơn ba năm, trong một lần gia đình tôi đưa em bé đến trung tâm thương mại, nhờ em bé đó vì tuần nào cũng đòi đi trung tâm thương mại, cảm giác khi đó là như thế nào, vui có, chắc chắn là vui rồi, tôi nghĩ mình đã mỉm cười khi nhìn thấy anh ấy, còn Thiên Vũ thì bất ngờ vô cùng, chết chân, ánh mắt anh ấy đỏ hoe. Chúng tôi cùng ngồi ghế đá hồi lâu, bắt đầu câu chuyện một cách khó khăn, nói về anh, về tôi, về gia đình của chúng tôi, tuyệt nhiên, không có câu nào về tình cảm chúng tôi dành cho nhau. Nhìn vào ánh mắt nặng trĩu khó nhọc của anh ấy, tôi biết anh ấy muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại chẳng thể nói ra, khoảng hai tiếng, không đành lòng nhưng tôi vẫn phải đứng lên, tạm biệt, trở về nhà mà lòng đầy trống rỗng, như cái cảm giác ngày tôi biết mình bị đem ra thử nghiệm, trong cuộc cá cược của Ngọc Nhi và Thiên Vũ.
Sáng ngày hôm sau, có một người phụ nữ đến tìm tôi, là chị gái Thiên Vũ - "Thiên Vũ lại tự tử rồi." - Tâm trạng khi đó của tôi là gì, vô cùng bất ngờ, hoảng hốt và lo lắng, nhưng nhìn sự bình thản của chị ấy, tôi nghĩ mọi chuyện đã không tồi tệ như vậy, Thiên Vũ vẫn còn sống, đã đưa vào bệnh viện rồi.
Chúng tôi nói chuyện rất lâu, chị ấy đã nói cho tôi mọi thứ về Thiên Vũ của hơn ba năm trước khi gặp tôi, con ngoan, tài giỏi trong gia đình, nhưng trong tâm hồn thì nổi loạn, bao đêm ở bar, pub, bao cô gái đã qua tay anh ấy không đếm xuể, bao lần đi chơi thâu đêm suốt sáng, bao lần say rượu, lộ bản chất trước mặt mọi người, quá áp lực rồi cho con người sống hai mặt.
Nhưng sau khi gặp tôi, chị ấy nói rằng, chưa bao giờ thấy Thiên Vũ cười thầm nhiều như vậy, thời gian đó Thiên Vũ đã thực sự hạnh phúc mỗi ngày, trái tim anh ấy rộn ràng vì một chàng trai và sẵn sàng đón nhận, nhưng không dám bước tới, vì lời nói của Ngọc Nhi sao, anh ấy gặp Ngọc Nhi trước tôi, muốn tán tỉnh chị ấy trước nên mới tiếp cận tôi cơ mà, anh ấy thực sự nghĩ mình không xứng với tôi - một chàng trai đơn giản, ngây thơ trước sự đời sao, với những người đơn giản không phải anh ấy đã nắm như lòng bàn tay rồi sao, chính tôi cũng bị cuốn theo anh ấy cơ mà, nhưng hình như không đúng rồi, tôi giống như một cái gương vậy, soi vào tôi anh ấy nhìn thấy chính mình, chắc đã hổ thẹn với chính mình, với tôi. Dù vậy, anh ấy chẳng hề hay biết, tôi không phải thiên thần, lòng tôi cũng hướng về anh ấy, hai người chúng tôi không nói không rằng, đã bỏ lỡ nhau quá lâu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương