Ngọc Nhi đã gõ cửa phòng tôi bao nhiêu lần, tôi cứ nhắm mắt nằm lặng im như vậy, không ngủ cũng chẳng thức, hít thở đều đặn, tay buông xuôi như người chết vậy, nhưng đầu óc thì lại miên man, trống rỗng vô cùng. Ai có lỗi trong chuyện này, chẳng ai cả, vì thâm tâm tôi chẳng trách Ngọc Nhi, chẳng trách Thiên Vũ, tôi có bị thiệt hại gì đâu, nhưng lòng lại bối rối những điều không rõ ràng.
Màn đêm buông xuống, trong căn phòng tối tăm tĩnh mịch, đến thở tôi cũng thấy mệt mỏi, trằn trọc hồi lâu, cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ, nhưng đêm hôm đó, tôi đã gặp ác mộng, loại ác mộng kỳ lạ lần đâu tiên thấy trong đời, đến giờ cái tôi nhớ được là: Đám tang của một bé trai, khăn trắng vải trắng, khóc lóc thê lương, khung cảnh mù mịt, lạnh lẽo chẳng nhìn ra ai, rồi đột ngột chuyển đến không gian khác, một con cáo trắng cứ đi theo tôi, trẻ con, bé trai bé gái, mọi hình ảnh cứ hòa trộn không rõ ràng. Tôi đột ngột thức giấc, căn phòng lạnh lẽo càng thêm sợ hãi, phủ kín chăn từ đầu đến chân, tôi thực sự không dám ngóc đầu ra nhìn căn phòng, nếu con cáo trắng có đến thật lúc này chắc tôi chết ngất, rất may tôi lại chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau thức dậy, chỉ nhớ được nhưng chi tiết mơ mơ hồ hồ, và chẳng hiểu ý nghĩa gì của giấc mơ đó cả.
Nhưng khuôn mặt con cáo nhỏ, tôi nhớ như in, một thoáng ý tưởng trong đầu, tôi vội vàng vẽ lại trên giấy, mười lăm phút sau thì hoàn thiện, chẳng biết có giống con cáo trắng tôi hay bắt gặp không, mà con cáo nào chẳng giống nhau, mặc kệ, đặt tên cho nó là gì đây, BẠCH LY, bức tranh bạch ly của Hàn Thuyên đã ra đời như vậy.
Vươn vai nhẹ nhàng, tôi mở toang cửa sổ đón bình minh với mặt trời như lòng đỏ trứng gà, ngày hôm nay tôi phải trải mình vào không gian của riêng tôi, với đồng cỏ bao la bắt ngát xa tận chân trời, sáo diều vi vu, hoàng hôn tím ngắt.. Đang thả hồn, đu đưa theo ánh nắng ban mai, tiếng chuông cửa nhốn nháo làm tôi giật mình, chị gái tôi không cho ai mở cửa, không cho Thiên Vũ vào nhà. Tôi mặc kệ trầm ngâm một lúc, có lẽ Ngọc Nhi muốn ép tôi ra khỏi phòng, mây đen che khuất mặt trời, thoáng chống cả bầu trời tối mịt, trời sắp đổ mưa, thời tiết thật thất thường, mưa cũng được tôi sẽ đi tắm mưa, tôi phải đến không gian của mình, đến với chân trời của mình để bình tâm lại, một chút thôi.
Trời đổ cơn mưa xối xả như chút nước, gió thổi quần quật, chị tôi vẫn mặc kệ Thiên Vũ bấm chuông liên hồi, thật là trẻ con, tôi ra khỏi phòng, bước xuống lầu, cả nhà đang ăn sáng ngước mắt nhìn tôi, tôi nhìn lại Ngọc Nhi với ánh mắt lườm nguýt, rồi cười nhếch môi - "Để con mở cửa." - Nói rồi tôi lấy ô bước ra khỏi nhà.
Mở cánh cổng, Thiên Vũ ướt như chuột lột, khuôn mặt đờ đẫn hốc hác, đôi mắt thâm cuồng, môi nhợt nhạt, ai đã làm gì nên tội, thật sự không đành lòng nhưng tôi vẫn thể hiện nét mặt lạnh lùng, cứng rắn, thu ô và để lại một góc. Hai người chúng tôi xếp hàng trước cổng, tôi nhìn ra đường, đôi lúc lại có một vài chiếc ô tô phóng vèo qua lại, Thiên Vũ lại nhìn tôi, chúng tôi đứng hồi lâu không nói một lời, trời vẫn tuôn mưa xối xả, tôi thở dài, quay về phía Thiên Vũ - "Anh có gì muốn nói sao?" - Chưa dứt lời, tôi nhìn thấy con cáo nhỏ đang bị nước cuốn trôi ở phía mép đường bên kia, chân nhanh hơn não, tôi chạy ra với ý định cứu con cáo, nhưng đáng tiếc, khi ở giữa lòng đường, chiếc ô tô phía sau lao vun vυ"t đã hất tôi lên không trung, tôi quay bao nhiêu vòng chẳng rõ, rồi đập xuống đường, mọi thứ đến quá nhanh, thật sự quá nhanh, tôi đã đau đớn thế nào, chiếc ô tô sau khi đâm tôi lao vào đâu, Thiên Vũ la hét, hành động thế nào, tôi không biết, điều cuối cùng tôi nhìn thấy, con cáo tội nghiệp tôi muốn cứu, bị nước cuốn và nhấn chìm xuống cống, nó chới với và biến mất hẳn, một dòng máu đỏ chảy từ đầu tôi hòa vào nước mưa, trôi về phía miệng cống nơi con cáo nhỏ đánh mất sự sống của nó, không phải, là tôi làm mất sự sống của nó. Tôi lịm dần đi, tôi đã chết một nửa linh hồn, đã chết một nửa thể xác và đã sống chậm lại một phần cuộc đời, để cho sự sống mới bắt đầu. Em bé đã chào đời.
Thật sự có duyên, ngay thời điểm con cáo nhỏ chìm vào dòng nước, ngay thời điểm tôi lịm đi, chị dâu của tôi, Mai Hoa, đã chuyển dạ, đĩa thức ăn chị cầm trên tay rơi xuống sàn nhà, vỡ tung tóe, nước ối chảy như suối, mọi người nhốn nháo, hốt hoảng, buổi sáng ngày hôm ấy thật dài, người đau về thể xác, người đau trong tâm hồn, người cắn dứt lương tâm, người lo lắng hốt hoảng, người có thoáng chút vui mừng rồi lại đau lòng tột cùng, người thương con, người thương em, người thương cháu, gia đình nhà hàng xóm, gia đình tôi, mọi người đều vào bệnh viện.
Ngày mà tôi tỉnh lại, gần ba tháng sau đó, em bé của chúng tôi cũng đã ba tháng tuổi, tôi cùng em bé học nói, học đi, học ăn, học uống, học lại từ đầu, đến gần một năm sau tôi mới hồi phục hoàn toàn, ở một nơi xa lạ.
Gia đình đã chuyển nhà một lần nữa khi tôi hôn mê.
Em bé tên là Bạch Ly, tôi vô cùng ngỡ ngàng khi biết tên con bé, chị dâu đã đặt tên như vậy sau khi dọn đồ đạc và nhìn thấy bức tranh con cáo nhỏ do tôi vẽ, thật kỳ diệu làm sao, hay hơn là không chỉ mình tôi biết đến sự tồn tại của con cáo nhỏ năm xưa, chị dâu tôi cũng biết, còn biết rõ rằng nó theo chúng tôi từ nhà cũ đến nhà mới, nhưng chẳng thể theo đến ngôi nhà mới hơn, ba ngày sau khi sinh, chị dâu tôi đã xin ra viện về nhà, chính chị đã thấy và nhặt xác con cáo bên lề đường, chôn cất nó trong khuôn viên nhà cũ, có lần vô tình tôi hỏi - "Chị có nghĩ rằng Bạch Ly là do con cáo nhỏ đầu thai không?" - Một câu hỏi vu vơ không trời không đất, vậy mà chị dâu tôi bảo tin, tin hoàn toàn, chị còn kể rằng, em bé đã ra đời muộn một tuần, trước đó em bé khi còn trong bụng chị, với cảm giác của một người mẹ, chỉ cảm giác được rằng em bé phản ứng rất dữ dội khi tôi đến gần. Ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ mình đã tương khắc với Bạch Ly, ngày tôi bị tai nạn, sự sống yếu dần, em bé mới có cơ hội được ra đời, nếu đúng vậy, thì cuộc đời đã tàn nhẫn quá rồi, đẩy một người xuống địa ngục, nâng một người ra đời, một đổi một, thật là không dám nghĩ.
Căn nhà mới hai tầng, rộng rãi có sân ban công thông thoáng đủ để trồng hoa uống trà, sân vườn thì mênh mông có cồn cỏ, có ao, có vườn, chính Ngọc Nhi đã ép gia đình tôi chuyển đến đây, vì chị ấy biết tôi thích nơi như thế này, suốt ba tháng li bì, Ngọc Nhi hoàn toàn nghỉ việc ở nhà chăm sóc tôi, chị ấy đã hối hận thế nào, đã đau lòng thế nào, đã khóc vì tôi nhiều bao nhiêu, tôi chẳng hề hay biết, chỉ biết một điều là, chúng tôi là chị em, có thắng thua cũng chẳng thay đổi được việc chúng tôi là chị em.
Em bé lớn dần, đến giờ đã ba tuổi, ba năm sau, tôi dành nhiều thời gian vui đùa cùng Bạch Ly để lòng ít nhớ về Thiên Vũ hơn thời gian đầu sau khi tỉnh lại, nhưng khi tĩnh lặng một mình, ngoài nghĩ về vùng trời bao la, cánh diều vi vu, hoàng hôn tím ngắt một vùng trời, bình minh mặt trời chính là lòng đỏ trứng gà, tôi có một góc để nhớ thêm về anh ấy, tôi nghĩ trái tim mình đã thích Thiên Vũ nhiều hơn lý trí.
Giá như ngày đó tôi nói ra lòng mình, dù bị lừa dối, thì mọi chuyện có đi xa như thế này không, đây có phải sai lầm của tôi không hay sai lầm của Ngọc Nhi, sai lầm của Thiên Vũ, hay sai lầm của con cáo nhỏ. Nếu cuộc đời bắt buộc phải xảy ra như thế này, mà thực tế đã xảy ra như vậy, thì nó vẫn luôn đúng theo cách của nó, thì trong chúng tôi, chẳng có ai phạm sai lầm cả.