Sau bữa tiệc ngoài trời, cậu trai nhà hàng xóm đã theo chúng tôi về nhà bằng được, anh ấy muốn tham quan, khám phá, mặc dù khi chủ cũ ở đây anh ấy đã nằm lòng đường đi lối lại của căn nhà này rồi. Nhưng không sao, gia đình tôi rất hiếu khách, chúng tôi chiều được hết các thể loại.
Sáng ngày hôm sau, tôi bước chân ra khỏi cổng, đến Trung tâm đi làm như bao ngày bình thường khác, chiếc ô tô đen như nhung đã tạt đầu chắn đường tôi lại như chuyện dĩ nhiên - "Anh tiện đường, lên xe đi." - Lần đầu Thiên Vũ nói tiện đường, và 30 ngày sau anh ấy vẫn tiện đường như thế.
Chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên đời, về anh, về tôi, về chúng ta, về mọi thứ. Dần dần tôi đi vào và làm quen với thế giới của Thiên Vũ, anh ấy trước mắt bố mẹ luôn là chàng trai 30 tuổi, đẹp người, thông minh, giỏi giang, đúng chuẩn gu con nhà người ta. Nhưng khi đêm về, không còn ai giám sát, không còn là cán bộ chủ chốt của công ty gia đình, nào là bia bọt, rượu chè, bar pub, có gái gú không, chưa từng kể cho tôi một lần, ai mà biết vì sao đấy.
Những ngày đầu tôi thực sự hứng thú với những nơi đó, vì nó mới mẻ mà, đặc biệt là chơi bi a, tôi nghĩ mình có năng khiếu đấy, nhưng Thiên Vũ có vẻ không còn thích vậy, anh ấy chú trọng hơn về không gian riêng tư, lặng lẽ, tâm sự, chém gió tầm phào, cũng được thôi, tôi có gen dễ tính và hiếu khách mà, chiều được hết các thể loại.
Thú thật đến với thế giới của Thiên Vũ, tôi nghĩ mình cũng đã bớt mộng mơ hơn, xã hội ngoài kia xào xáo hơn tưởng tượng, nếu tôi cứ quanh quẩn trong không gian của riêng mình, thì sống một đời như thế có phải quá dài không. Nhưng ông anh Thiên Vũ của tôi đã thay đổi chóng mặt rồi, anh ấy chỉ muốn thâm nhập vào thế giới của tôi, vào vùng trời bao la, đồng cỏ xanh ngát, tiếng sao diều vi vu, hoàng hôn tím ngắt cả một khoảng trời, hay bình minh mà mặt trời đúng là lòng đỏ trứng gà.
Tôi cũng không phản đối, dù sao, từ lâu tôi đã luôn tưởng tượng mình là một đứa trẻ con có một người dắt tay đi trên bờ ruộng của cánh đồng lúa chín vàng, cùng thả con diều màu xanh lá mạ, làm con bướm từ lá cọ và đôi vòng tay màu đỏ, với ai không quan trọng, chỉ cẩn khi người đó đến, lòng hạnh phúc, vui vẻ là được.
Thời gian cứ trôi đi như vậy, chắc được khoảng 30 ngày, tôi nghĩ mình đã sống những tháng ngày tươi sáng hơn, không còn cảnh sáng đi tối về chơi vơi một mình, tuyệt mà. Chúng tôi đã từng nói thích nhau chưa, lòng tôi thực sự thích Thiên Vũ không, anh ấy có thích tôi không, đến thời điểm đó, tôi không chắc và hình như không quan tâm, vì tôi đã nhầm tưởng, mọi chuyện sẽ tốt đẹp như thế mãi mà không hề để ý đến ánh mắt đôi khi lấn cấn, đôi khi trầm ngâm của Thiên Vũ, đôi khi muốn nói điều gì đó với tôi, có phải tình yêu đã làm cho người ta u mê, nếu bình thường tôi sẽ nhận ra ngay, nhưng mãi sau này, khi nhớ lại, khi nghĩ lại, tôi mới thấy đôi mắt đượm buồn đó.
Chúng tôi đã tan vỡ như thế nào, có đúng là tan vỡ không tôi cũng chẳng rõ, chỉ nhớ, đó lại là một ngày nghỉ, lại mở tiệc giữa hai gia đình, nhưng lần này là tiệc trong nhà, khi ăn uống xong, mọi người trò chuyện rôm rả, chỉ có chị gái tôi và Thiên Vũ ngồi bàn đá ngoài sân, đang bàn luận điều gì đó, là thân thiết hay gay gắt, tôi không chắc.
Tôi mang đĩa dưa hấu ra ngoài cho hai người họ theo lời chị dâu, chưa thấy người, mà đã nghe rõ tiếng đài phát thanh, đại loại nó như thế này:
"Ban đầu anh nói anh thích tôi, tôi bảo là anh giúp tôi một việc, nếu được tôi sẽ suy nghĩ đến việc quen anh, quen chơi thôi nhé, chúng ta hiểu nhau quá mà, đúng không?" - Chị gái tôi chậc một tiếng, lắc đầu - "Tôi nhờ anh thân thiết với thằng bé, để tạo niềm tin, tạo chỗ dựa, tạo thói quen, rồi biến mất để nó thấy cuộc đời này không đơn giản như nó nghĩ thôi mà, anh đang làm gì vậy, anh bị nó hút vào thế giới của nó rồi hả, hay anh thích nó thật, tỉnh táo lại đi, loại dân chơi như anh, đừng làm bẩn em trai tôi, anh không xứng đâu và tôi không cho phép điều đó" - Chị ấy nói hay hét tôi cũng chẳng rõ nữa, tôi cũng chẳng hiểu sao lúc đó tai mình đã ù đi, tôi buồn thật sao, tôi buồn vì điều gì, thất vọng vì Thiên Vũ không thật tâm, hay chị tôi quá tàn nhẫn đem tôi ra để thử nghiệm, để thắng thua, con người có tình cảm không phải con vật để thử này thử kia, tôi hoàn toàn trống rỗng và mơ hồ, làm rơi đĩa hoa quả, rồi vội vàng trở về nhà và nhốt mình trong phòng, có lẽ hai người họ đã biết tôi nghe được câu chuyện, tôi cần thời gian yên tĩnh, cần rất nhiều thời gian, nhưng hình như ông trời không cho phép điều đó. Thật lòng, tôi đã thích Thiên Vũ thật sao, đó là câu trả lời duy nhất thiết phục cho tâm trạng của tôi khi đó.