Gia đình tôi lại chuyển nhà, lần này là một căn biệt thự màu ghi, không có nhiều sân vườn để vui chơi, nhưng êm đềm, có lẽ sẽ tốt cho em bé trong bụng chị dâu tôi.
Mọi thứ đã đâu vào đó, từ ban công cửa sổ phòng mình tôi thấy căn nhà phía đối diện, đẹp hơn, rộng rãi hơn, thông thoáng hơn, chắc tôi sẽ được sang đó để thăm quan sau khi bố mẹ tôi chào hỏi hàng xóm, có lẽ là tối nay.
"Em bớt mơ mộng đi.", chị gái tôi đấy - Ngọc Nhi, chị ấy luôn nói vậy, luôn chê tôi ngây thơ khi cứ mãi tin vào tình yêu không phân biệt ranh giới, tin vào tình yêu muôn đời muôn kiếp, chê tôi thiếu kính nghiệm và trẻ con, rồi một ngày nào đó chị ấy sẽ làm cho niềm tin của tôi tan vỡ, còn tôi thì một ngày nào đó sẽ khiến cho chị ấy tâm phục khẩu phục.
Hôm nay, tôi đã về muộn, đoạn đường từ Trung tâm nghiên cứu phát triển thực vật về nhà xa vậy sao, không đúng lắm, hình như tôi đã làm việc cố thêm chút nữa, mà quên đi thời gian, mọi người đều vắng nhà, đang giao lưu bên hàng xóm, mới một ngày mà thân như đã lâu lắm, dự định cuối tuần còn gặp gỡ thân mật bằng tiệc ngoài trời nữa. Hay đấy.
11 giờ đêm, mọi người đã trở về, anh trai, bố tôi say lướt khướt, nhộn nhạo một chút rồi về phòng nghỉ ngơi, chị gái thì nhìn tôi với một ánh mắt sáng kỳ lạ - "Cuộc đời em sắp sang trang đấy." - Tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì, còn chị ấy thì khinh khỉnh về phòng.
"Em bé ổn chứ?" Tôi hỏi chị dâu, Mai Hoa.
Chị mỉm cười hiền lành, bao giờ cũng vậy, tính ra tôi còn thân với chị dâu hơn anh trai, khi còn ở nhà cũ chúng tôi là hàng xóm, suốt tuổi thơ tôi gắn bó cùng chị nhiều hơn, chị hiểu tôi từng chút một, tôi có thể nói là em trai của chị, còn anh trai tôi thì ở nước ngoài từ nhỏ với ông bà nội, mãi khi ông bà mất, anh mới về cùng chúng tôi, 2 năm trước.
"Em muốn nghe thử không?" Tôi áp tai vào bụng chị, em bé đạp nhiều, có lẽ gần đến ngày ra đời rồi.
Cuối tuần đến nhanh như một cơn gió, gia đình tôi kéo nhau sang nhà hàng xóm, mở tiệc ngoài trời thật, tôi chạy bộ về sang muộn hơn với quả dưa hấu to bự trên tay, bấm chuông cửa, rồi đưa cho người giúp việc thân thiện, cô ấy dẫn tôi vào, bước dần theo các bậc đá, mọi người đều đã yên vị và đồng nhất nhìn về phía người mới đến, là tôi.
Sân vườn quá rộng rãi, cây cối thì nhiều, không khí thật trong lành - "Con chào cả nhà ạ!" - Tôi vừa nói vừa cúi đầu lễ phép.
"Ôi! Anh chị nuôi con khéo thật, ba người con mỗi người đẹp một nét." - Bác gái hàng xóm lên tiếng, còn hai ông bố thì anh anh tôi tôi, có vẻ không quan tâm lắm.
Tôi mỉm cười ngại ngùng, nhưng cũng đầy tự hào vì sức hút kỳ diệu của bản thân. Mọi người hay trêu đùa rằng, tôi có khả năng phát sáng. Đang vui vẻ, hào hứng tôi bắt gặp một ánh mắt nhìn mình vô hồn với khuôn mặt đờ đẫn - "Chào anh!" - Tôi cố tình mở lời để Thiên Vũ (con trai của gia đình hàng xóm) giật mình.
"Chào em!" - Chúng tôi đã vui vẻ bắt tay - "Em nghe nói anh còn chị gái!"
"Chị ấy hôm nay trực bệnh viện!" - Vài ba câu qua lại dẫn dắt, câu chuyện cuốn tôi đi mà không hề để ý đến ánh mắt và đôi môi mỉm cười đầy đắc ý của một người là chị gái tôi - Ngọc Nhi.
Nhiều khi tôi có cảm giác rằng chị gái mình như một nhân vật phản diện trong bộ phim về cuộc đời tôi, nhưng thú thật, ngoài việc bất đồng quan điểm nhìn đời một cách tích cực ngây thơ của tôi, thì tình thương chị gái dành cho tôi nhiều như tôi dành cho chị ấy vậy, nó là vô bờ bến đấy.
Tôi là em út trong gia đình có bố, có mẹ và ba người con, thêm chị dâu là bốn người con và một người cháu sắp chào đời, là một bé gái đấy, sẽ xinh xắn thôi. Gia đình tôi hòa thuận, mọi người rất hiểu nhau, ít khi mâu thuẫn, dù là em út, nhưng sự cưng chiều ở tuổi này với tôi là không cần thiết, vì tính tự lập di truyền và quân điểm nhìn đời như người lớn, nên tôi ví mình như một chàng trai trưởng thành, nhưng trong mắt mọi người, càng làm thế tôi càng giống trẻ con, biết sao được, ai cũng nhiều lý lẽ mà.
Thời gian cứ êm đềm trôi đi, em bé ngày càng lớn dần, từ ban công phòng mình, nhìn ra mọi phía xung quanh, ngày nào tôi cũng vô tình bắt gặp một con cáo trắng, không biết từ đâu tới, có lẽ nó sống quanh đây, nhiều khi đêm ngủ mơ màng nhìn ra cửa sổ cảm giác tôi đã thấy bóng dáng của nó, chỉ là cảm giác thôi, tôi cũng chẳng biết là mình nhìn thấy thật hay không, và cũng không biết con cáo nhỏ bé ấy có ý nghĩa gì trong cuộc đời mình, và cho đến ngày hôm đó, giấc mơ đó, tai nạn đó, tôi biết có những điều huyền ảo vẫn đang xảy ra xung quanh mình, chỉ mình tôi biết thôi.
Tôi đã định đành lòng không nói ra, vì có nói cũng chẳng ai tin, nhưng có một người đã tin tôi vô điều kiện: "Sự sống của tôi át sự sống của em bé!" Điều đó thật đau lòng biết bao, nhưng cuộc đời luôn có hướng đi của nó, tôi cần chậm lại một chút để em bé được chào đời.