Chương 43

Sau khi cô họ của Khương Uyển Phồn gả qua đây, gần như không còn thường xuyên qua lại với nhà họ Khương bên này nữa. Chỉ là nghe nói năm trước Khương Uyển Phồn kết hôn, nhưng chi tiết cụ thể cũng không biết, bố của Lâm Mễ Dữu đương nhiên càng không biết chuyện này, vừa nghe có ông chủ muốn thuê sân 20 năm nên vỗ đùi vui mừng thôi. Vừa nói chuyện này với người trong nhà, Lâm Mễ Dữu hơi nhạy cảm với người thành phố B, theo bản năng hỏi: “Tên là gì vậy ạ?”

Ô hô, thật là bánh răng của vận mệnh.

“Vậy chuyện thuê sân vẫn có thể bàn tiếp không?” Gặp lại Lâm Mễ Dữu một lần nữa, Trác Dụ hỏi thẳng, còn như kể truyện cười lạnh* mà gọi người ta: “Em họ.”

*Gốc là (补刀), ngôn ngữ mạng, mang nghĩa là dùng một cách nghĩ độc đáo để trả lời câu hỏi của người đối thoại, nhằm tạo hiệu ứng đả kích đối phương hoặc phản hài hước, còn phản hài hước hay bên Trung gọi là chuyện cười lạnh tức là cố tình kể chuyện gì đó không hài hước hoặc thiếu ý nghĩa.

Lâm Mễ Dữu trong lòng chết lặng: “Chị!”

Khương Uyển Phồn cũng đáp lời, rồi kéo ống tay áo nhỏ giọng dạy dỗ: “Nhờ vả người ta làm việc mà còn có thái độ này.” Vừa xấu xa vừa thiếu đòn.

Trác Dụ nhỏ giọng bên sườn tai cô: “Em đã đến, anh có chỗ dựa nên không sợ.”

Lâm Mễ Dữu che mắt, không thấy.

Cô ấy cũng không phải thật sự sẽ làm khó Trác Dụ, cái gọi là báo thù cũng chỉ là võ mồm thôi. Bây giờ cô và bạn trai đang rất tốt, bàn bạc sẽ kết hôn vào sáu tháng cuối năm. Vào lúc học đại học, Trác Dụ quá nổi tiếng, rất đẹp trai, môn thể thao anh luyện tập còn là loại trượt tuyết trên núi yêu cầu cực kỳ cao, là mục có hệ số khó khăn cực lớn, điều kiện gia đình bình thường không đốt tiền vào đó nổi. Vậy nên người thích Trác Dụ rất nhiều, Lâm Mễ Dữu chỉ đơn giản là háo sắc, như xem trò thôi, cũng không phải thật sự rất si mê. Lần tỏ tình phèn chúa ở dưới kí túc xá nam năm ấy, đã bị cô định nghĩa là vết nhơ lớn nhất cuộc đời.

Con gái ấy à, việc mình đã chủ động làm, dù là làm gì cũng không hối hận. Nhưng khi đó Trác Dụ quá kiêu ngạo, không đặt ai vào mắt, từ chối người tỏ tình cũng không để ý cách từ chối.

“Em rất giận, sao lại có người còn chảnh hơn cả em?” Lâm Mễ Dữu phẫn uất bất bình, “Chờ khi em đã nghĩ phải mắng anh ấy như thế nào xong, anh ấy đã đến Thụy Sĩ tham gia thi đấu.”

Khương Uyển Phồn buồn cười, tán thành: “Đúng là không phải người tốt.”

Câu này thì Lâm Mễ Dữu không dám tiếp lời.

Nếu tiếp lời thật, vậy chẳng phải là đang cạnh khóe mắng Khương Uyển Phồn lượm đồ phế phẩm sao. Cô ấy hầm hừ nói: “Chị, đừng cho là em nghe không hiểu chị đang bênh vực người mình.”

Khương Uyển Phồn bảo Trác Dụ vào phòng lấy đồ, cố ý đuổi anh đi chỗ khác.

Người đã đi, Lâm Mễ Dữu nhịn không được thở dài, “Lúc em học năm tư đại học, đã nghe bạn học nói anh ấy từ bỏ trượt tuyết, đổi nghề sang kinh doanh. Thật sự là bọn em chẳng thể nào hiểu nổi. Chị, chị không nhìn thấy anh rể lúc còn học đại học đâu, quá chói lóa. Dùng một từ đường phố để hình dung, chính là cảm giác của tuổi trẻ bồng bột.

Khương Uyển Phồn chưa từng được nhìn thấy, nhưng chỉ dựa vào một chi tiết là có thể tưởng tượng được.

Từ sau khi từ chức ở Triệu Lâm, Trác Dụ rất ít khi mặc âu phục, áo gió thoải mái, gọn gàng sáng sủa. Khương Uyển Phồn nếu mà nhận xét ích kỉ thì cô thích Trác Dụ phiên bản thoải mái hơn, tự tại hơn, tùy tiện hơn, giữa từng cái giơ tay nhấc chân có một luồng khí phách không đè ép được.

Trác Dụ cầm đồ đi loanh quanh trở về, thấy anh từ xa, hai người cười ăn ý, nhưng hẳn chuyện bàn tán sau lưng. Lâm Mễ Dữu nhỏ giọng nói, “Chị, tìm một cơ hội, chị bảo đàn anh biểu diễn trượt tuyết cho chị xem đi, đầu tư không lỗ đâu.”

Khương Uyển Phồn cười cười, “Được.”

“Cười cái gì?” Trác Dụ đến gần, đưa ví tiền cho cô, không hiểu đầu cua tai nheo gì.

“Cười chuyện tình yêu của anh.” Lâm Mễ Dữu thảnh thơi đếm đầu ngón tay, “Hoa khôi trường giáo dục*, em gái của học viện múa bên cạnh…”

*Ở Hoa Kỳ và Canada, trường giáo dục là một bộ phận trong một trường đại học được dành cho học bổng trong lĩnh vực giáo dục, là một ngành liên ngành của khoa học xã hội bao gồm xã hội học, tâm lý học, ngôn ngữ học, kinh tế học, khoa học chính trị, công chính sách, lịch sử và các chủ đề khác.

Mặt Trác Dụ bình tĩnh như chuyện không liên quan đến mình.

“Hửm?” Khương Uyển Phồn liếc xéo anh một cái, “Lật lại lịch sử của anh, anh không căng thẳng à?”

Trác Dụ nắm tay cô, tự tin dữ dội, “Không căng thẳng, dù sao bây giờ anh là của em.”

Chuyện thuê sân hoàn thành thuận lợi, kì hạn thuê 20 năm, cái giá Trác Dụ đưa ra cũng rất có thành ý. Sau khi ký kết hợp đồng, Lâm Mễ Dữu cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn ông chủ anh rể.”

“Thay đổi thái độ nhanh vậy sao?” Trác Dụ trêu.

Lâm Mễ Dữu lập tức sầm mặt, “Tên tồi tệ.”

“…”

Bên này đã xong, Trác Dụ lại đi cùng Khương Uyển Thành đến mấy chỗ trong thành phố. Lần này cô vội vàng đến, cũng không hẳn là vì cái gọi là bắt gian. Khương Vinh Diệu có vài miếng đỉnh gối thêu* muốn mua, vốn muốn đích thân đến, nhưng bà Kỳ Sương bỗng nhiên không được khỏe, được đưa vào bệnh viện theo dõi, là bệnh cũ về tim mạch, dùng chút thuốc là ổn.

Khương Vinh Diệu không phân thân được, Khương Uyển Phồn liền giúp bố mình chạy qua một chuyến.

Sau khi mua được đồ thêu, Trác Dụ cẩn thận nghiên cứu mãi, hẳn là tác phẩm đã có từ lâu, hơi cũ, vải nền màu xanh đen đã có chút phai màu. Nhưng hoa văn bên trên rất đẹp.

“Loại này là đỉnh gối, còn rất ít thợ thủ công thêu nó, anh xem hoa văn đi, có chim thú, con người, sông nước, còn có chữ viết, độ khó tương đối lớn. Nếu không phải vải nền hơi phai màu, giá sẽ còn cao hơn.” Khương Uyển Phồn quen thuộc mà giải thích.

Trác Dụ hỏi: “Giá của cái này là bao nhiêu?”

“Ông Khương bỏ ra từng này.” Khương Uyển Phồn khua ngón tay ra dấu.

“Cao như vậy sao?” Trác Dụ đúng là khϊếp sợ, lại hỏi: “Bố mua rồi thì dùng làm gì?”

“Cất giữ, ngắm cho vui.” Khương Uyển Phồn cười, “Ông Khương không thiếu tiền, nhưng mà có hơi sợ vợ, số tiền lớn quá thì phải lén lút mua.”



Công việc đã gần xong, tối hôm nay còn hẹn Thịnh Lê Thư cùng ăn tối. Cơ thể cậu ấm của Tạ Hựu Địch không thích ứng với khí hậu bên này, cả người không thoải mái mà nằm trong khách sạn hai ngày.

Sau khi Thịnh Lê Thư nhìn thấy anh ta, hỏi với vẻ kín đáo: “Chơi đến nỗi quá độ hả? Người trẻ tuổi phải chú ý giữ gìn sức khỏe chứ.”

Khuôn mặt Tạ Hựu Địch tái nhợt, vừa định nói cảm ơn vì đã quan tâm.

Thịnh Lê Thư: “Chi phí của bệnh viện thú cưng rất đắt, ma ma không muốn tiêu tiền uổng phí.”

Tạ Hữu Địch bị bệnh gì giờ cũng bị tức đến khỏi, “gâu gâu” hai tiếng, sau đó nắm lấy bím tóc Thịnh Lê Thư tết rất lâu mới được, cô nàng thét chói tai trốn đi: “Đánh nữ minh tinh à!”

Trác Dụ che kín tai lắc đầu.

Khương Uyển Phồn móc lấy ngón tay anh, tròng mắt chuyển động, cười tủm tỉm hỏi: “Anh có cảm thấy Tạ Hựu Địch và Tiểu Thư rất là giống đôi hoan hỉ oan gian không?”

Còn không cần dùng câu nào làm nền, Trác Dụ vẫn nghe ra ý tứ của cô, lời ít ý nhiều mà đáp: “Hai người bọn họ không giỡn đâu.”

“Vì sao?”

Trác Dụ mặt không biểu cảm nói: “Tạ Hựu Địch có người cậu ấy thích.”



Kết thúc công việc bên này, ngày hôm sau ba người bay về thành phố B.

Việc trang hoàng câu lạc bộ trượt tuyết tiến triển thuận lợi, ban ngày Trác Dụ sẽ quan sát nơi làm việc, buổi tối làm thêm nhiều chi tiết trên dự án hơn. Chọn đồng phục trượt tuyết, mua thêm vật liệu mềm. Trác Dụ ngay cả nhắm mắt cũng ngủ trên ván trượt tuyết, cơn lạnh lẽo rét buốt có thể vỗ về sự mệt mỏi và vội vàng của một ngày, khiến anh ngủ ngon suốt đêm.

Chiều hôm nay, Trác Dụ đang nhận một lô ván gỗ dùng làm tủ trên công trường, lúc dỡ hàng người làm không đủ, anh cũng không kiêu ngạo, cuốn tay áo lên rồi đi đến giúp đỡ. Mặt tủ hơn hai trăm cân đè lên rất nặng, đang lúc gay go, đúng lúc này, một giọng nam vọng từ bên cạnh qua, “Bên này để tôi.”

Trác Dụ quay đầu, nhíu mày, “Chu Chính?”

Chu Chính gật đầu, “Tổng giám đốc Dụ.”

Tháo dỡ hàng xong, Trác Dụ đưa chai nước cho anh ta, “Cậu ra đây có việc à?”

Chu Chính đứng thật thẳng, “Anh không phát hiện ra tôi không mặc vest sao?”

Đương nhiên là Trác Dụ phát hiện, cười một cái, “Cậu mặc vest vẫn đẹp hơn.”

Chu Chính cũng cười, “Bình thường là được rồi, tổng giám đốc Dụ, tôi từ chức bên chỗ Triệu Lâm rồi, tôi muốn làm cùng anh.”

Trác Dụ hơi nhíu mày, hỏi: “Lâm Diên làm khó cậu?”

“Đâu có, người bây giờ anh ta có thể dùng không nhiều lắm, xoi mói đâm chọc tôi một lần, sau bị chủ tịch Lâm mắng cho một trận, thái độ với tôi lập tức tốt lên.” Chu Chính nhấp thêm một ngụm nước, ánh mắt bình thản, “Là tự tôi không muốn làm nữa, tổng giám đốc Dụ, bên chỗ anh có tuyển dụng người không, cần nộp hồ sơ gì? Tốt nhất nên ra quyết định nhanh lên, anh biết đấy, công ty muốn mời tôi cũng không phải là ít.”

Trác Dụ nhìn anh ta, vẻ mặt dò xét, nghiêm túc, “Chỗ tôi vừa mới bắt đầu, tất cả đều chưa biết gì hết, không thể hứa hẹn quá nhiều thứ với cậu.”

Chu Chính cười cười, rất kiên định, “Anh ở đây, chính là lời hứa hẹn tốt nhất.”

Chu Chính học nhân sự, điều kiện mọi mặt đều rất toàn diện, đúng là một trợ lý đắc lực, có thể chia sẻ giúp Trác Dụ không ít chuyện. Chuyện đặt làm loại dụng cụ đã xong, Trác Dụ định nghỉ ngơi hai ngày, vừa đúng lúc cùng Khương Uyển Phồn đến xem một triển lãm đồ thêu.

Lúc anh thay quần áo vào trong tiệm đón người, Khương Uyển Phồn kinh ngạc, “Hôm nay anh rảnh sao?”

Biểu cảm này, Trác Dụ nhìn mà đau lòng, tính toán cẩn thận một chút, đã rất lâu anh không ở cạnh cô.

“Xem triển lãm xong sẽ dẫn em đi ăn món ngon.” Trác Dụ đi lên cầm tay cô, “Ngày mai muốn đi đâu chơi? Có muốn gọi Tạ Hựu Địch ra ngoài núi Kim Lâm nướng BBQ không?”

Khương Uyển Phồn vui vẻ trong lòng, kéo tay anh với vẻ vui mừng, “Được á! Vậy cả ngày hôm nay của anh đều là của em sao?”

Trác Dụ mở cửa xe ra giúp cô, “Ừm, buổi tối cũng là của em.”

Tác phẩm thêu được trưng bày lần này là do hai vợ chồng Dư Hải Lan cố gắng hết sức để xúc tiến, sớm hơn một tháng. Bà Mạnh Viện đã gửi thư mời đến cho cô. Đối với lần hợp tác bất thành kia, bà Mạnh vẫn còn tiếc đến tận bây giờ, dặn dò lần triển lãm này cô nhất định phải tới.

Nó được tổ chức tại phòng triển lãm trưng bày nghệ thuật A3 lớn nhất, tích hợp tập tác phẩm và tuyên truyền văn hóa liên quan tới công ty.

“Đây là hàng thêu Tô Châu, cái này chắc là hàng thêu của dân tộc Thổ, anh xem cách đi đường kim của nó kìa, giao nhau trên dưới, loại này được gọi là thêu bện.”

Khương Uyển Phồn vừa nhìn vừa nhỏ giọng giới thiệu cho Trác Dụ, “Tùng và hạc mùa xuân*, phúc ngay trước mắt. Đều là dùng cho đám cưới, làm ra một bộ chăn ga gối đệm như vậy giá cả rất cao, thời hạn làm cũng dài, nhưng rất có ý nghĩa, thời gian càng lâu giá trị tài sản càng tăng cho nên cũng thích hợp để sưu tầm.”

Cái gì cô cũng hiểu, bất luận là trước tác phẩm nào cũng có thể nói được vài câu. Đây là sức quyến rũ cá nhân được chuyên ngành tặng cho, cũng có thể khiến một người thong thả, tự tin. Khương Uyển Phồn như vậy, Trác Dụ không nỡ rời mắt.

Lúc cô giới thiệu cũng hấp dẫn không ít người cũng tới xem triển lãm. Có một người mẹ nói với con: “Con đi theo chị gái này đi, chắc chị ấy là hướng dẫn viên đấy.”

Khương Uyển Phồn chớp mắt với Trác Dụ, biểu cảm kiêu ngạo nho nhỏ hiện lên sống động.

Lúc xem xong khu triển lãm cũng đã gần hai giờ, khu triển lãm cá nhân tiếp theo giành để tuyên truyền gian hàng của các công ty liên quan. Khi Trác Dụ nhìn thấy người quen, muốn giữ chặt Khương Uyển Phồn nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Lâm Diên dẫn đầu gọi người, vừa kinh ngạc lại vừa mừng rơn, “Anh cả!”

Triệu Lâm cũng tham dự lần triển lãm này, là một phần của nội dung quảng bá sản phẩm mới. Năm trước vừa bỏ vốn lớn để ký kết hiệp nghị cùng Yến Tu Thành, hạng mục “Tô Chi” rót nhiều tiền như vậy, cuối cùng doanh số thành phẩm lại không như mong muốn, trực tiếp dẫn tới lợi nhuận quý tư năm trước của công ty giảm xuống 40%.

Nghe Chu Chính nói, Lâm Diên bị công nhân chỉ trích, nên nổi trận lôi đình trong công ty, bắt vài nhân viên bình thường báo cáo, đúng là xằng bậy hết sức. Nhưng việc này xảy ra trên người Lâm Diên thì lại cảm thấy không có gì là không thể.

Phải gặp mặt trực tiếp, Trác Dụ vẫn hòa hợp chào hỏi cậu ta, “Cậu đích thân đến đây?”

Lâm Diên phun nước đắng, “Bố bảo em tới, đứng hai ngày.”

Khương Uyển Phồn đi sang bên cạnh hai bước, né đi, thuận tiện nhìn thử gian triển lãm của Triệu Lâm một chút. Vị trí tốt nhất, chỗ cũng lớn, cách bài trí tốn chất xám, còn biểu diễn thêu ngay tại chỗ. Ba cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám cách tân rất ra hình ra dáng* mà thêu tác phẩm.

*Câu này mang nghĩa là bắt chước rất giống.

Lâm Diên hất cằm sang bên này, “Ôi, Yến Tu Thành tìm tới cho em, mắc muốn chết, mời một người là trăm nghìn, cái gì mà đệ tử bế quan*, truyền nhân của đại sư, phóng đại như gì ấy.”

*Đệ tử bế quan là đệ tử cuối cùng được thu nhận trong sư môn, sau đó là đóng cửa không nhận đệ tử nữa, thường người này sẽ là người được sư phụ yêu thích nhất.

Cậu ta đã có rất nhiều bất mãn với Yến Tu Thành, “Anh, anh nói xem có phải anh ta đang cố ý làm tiền không! Ngay cả mấy món anh ta thiết kế ra, còn không đẹp bằng chị dâu.”

Trác Dụ căng môi, không nói gì, cảm xúc trên mặt biến thành lạnh nhạt.

Lâm Diên ngượng nghịu câm miệng, biết anh không vui.

Khương Uyển Phồn đứng trước mặt ba người kia nhìn xem, lập tức biết bọn họ là gì. Cô giả vờ làm người qua đường có hứng thú, hỏi: “Cô đang dùng cách thêu gì vậy?”

Nữ thợ thêu đáp: “Thêu đột thưa.”

“Tác phẩm trên tay cô là sơn thủy, không phải nên dùng mũi bộ thêu làm nền, đường may được khảm vào vải thêu, làm mờ ranh giới, như vậy mới có thể chú ý đến ý cảnh.”

Khương Uyển Phồn không nhanh không chậm nói: “Hơn nữa trình tự bắt đầu thêu của cô cũng không đúng, lá rụng, lông chim, mấy cảnh vật động đó, hẳn nên dùng tơ kim tuyến, không thích hợp dùng bông vải. Bằng không chỉ có vật mà không có hình, tác phẩm hoàn chỉnh cũng sẽ không có hồn.”

Nữ thợ thêu bị cô nói mà mặt đỏ tai hồng, tay cầm kim cũng đang chột dạ mà run run.

Tầm mắt Khương Uyển Phồn chuyển qua tay cô ta, nhỏ nhắn trắng nõn, thon dài như hành, cô cười cười, “Cô rất thích hợp để làm người mẫu tay.”

Khi thêu sẽ khiến tay bị thương, lòng bàn tay cô có một lớp chai dày, đốt ngón tay cũng không được bằng phẳng lắm. Hướng Giản Đan thường phàn nàn, nói tay cô giống như phụ nữ làm việc chân tay, rất xấu. Nhưng Khương Uyển Phồn không quan tâm, ngược lại cảm thấy vẻ vang, đây là huân chương thành tích của cô.

Lâm Diên đứng một bên sau khi nghe thấy, quả nhiên đã được chứng minh lòng nghi ngờ của mình, lập tức nổi trận lôi đình, “Biết ngay mà! Yến Tu Thành lừa tiền của em! Tìm cái giống gì đến thế này!”

Khương Uyển Phồn làm như không nghe thấy, cũng không muốn ở lâu, chỉ một ánh mắt, Trác Dụ đã hiểu.

Trên đường đến nhà hàng, Khương Uyển Phồn hứng thú dâng cao mà nghiên cứu thực đơn, thỉnh thoảng hỏi ý kiến Trác Dụ. Trác Dụ không ăn rau thơm, còn lại đều nghe cô. Đi được nửa đường, khi gặp đèn đỏ, Trác Dụ duỗi tay lướt qua bảng điều khiển trung tâm, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cô.

Khương Uyển Phồn ngẩn người, “Sao vậy anh?”

Trác Dụ nói: “Cảm ơn em.”

Đều là người thông minh, lúc không muốn giấu giếm thì rất thẳng thắn. Khương Uyển Phồn cũng không giả vờ không hiểu, nhưng cũng không muốn bàn sâu, vì thế đầu ngón tay khẽ quẹt qua, cười khanh khách hỏi: “Muốn tương cà ri hay tương phô mai?”

Khi ở triển lãm, cô làm như vô tâm nói chuyện phiếm, thực ra là nói cho người có tâm nghe.

Lâm Diên nghe lọt, nên không thể tránh khỏi việc tìm Yến Tu Thành gây phiền toái.

Đêm nay, Khương Uyển Phồn lại mất ngủ.

Lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cô dứt khoát rời giường đến phòng sách xem chương trình tạp kỹ.

Tiết mục du lịch nhét đầy quà tặng cuộc sống, vốn tưởng có thể giúp cô buồn ngủ, nhưng lại càng khiến người ta bực dọc. Khương Uyển Phồn nhìn chằm chằm trần nhà trầm ngâm ngẩn người. Khi mỗi người một nơi, trong lòng sẽ có hai âm thanh khác nhau đang xôn xao, nhắc nhở việc làm mâu thuẫn của cô.

Ví dụ như, đã trở mặt với Lâm Diên, nhưng hôm nay khi nhìn thấy mấy người thêu thùa kia rõ ràng là đang lường gạt, cô lại vẫn không nhịn được mà vạch trần. Còn một tiếng “cảm ơn” kia của Trác Dụ, khiến Khương Uyển Phồn không thể không thừa nhận một chuyện ––––

Chỉ cần có tình cảm ràng buộc, ân oán dây dưa, vậy thì mặc kệ có tàn nhẫn bao nhiêu, quyết định vô tình bao nhiêu, cũng không thể thật sự dứt bỏ và không thèm để ý tới.

L*иg nguc Khương Uyển Phồn nghẹn lại, thậm chí đã có hai phần bất lực thất bại. Cô nhắm mắt, hít vào thật sâu, bỗng nhiên trên đầu lại có bóng đèn bật sáng, nhảy ra một suy nghĩ kì quặc. Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Trác Di Hiểu:

“Vụ tai nạn xe hơi năm đó của bố em, thật sự là do ông ấy say rượu lái xe nên mới dẫn tới chuyện như vậy sao?”



Sự chuẩn bị cho câu lạc bộ trượt tuyết thuận lợi được đẩy nhanh, có Chu Chính giúp đỡ, quả thực như hổ thêm cánh. Con người chỉ khi làm việc mình thật sự thích mới có thể nhập tâm như vậy, hơn nữa tất cả chuyện tốt trên đời đều sẽ tự động tìm tới cửa như có mắt vậy. Đây không phải mê tín, mà là một loại từ trường siêu hình kỳ dị.

Trác Dụ quyết định gầy dựng sự nghiệp từ tháng ba, cho đến bây giờ, giữa mùa hè sáng sủa của năm, tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, việc đã gần xong. Sân trượt tuyết ngoài trời chưa vội mở cửa, đang trong giai đoạn thi công xây dựng đâu ra đấy, đó là mục tiêu trong giai đoạn tiếp theo của Trác Dụ, hướng tới việc càng chuyện nghiệp, đi đến nơi xa rộng lớn hơn.

Ngày khai trương sắp tới, bên nhà họ Khương cũng giúp đỡ rất nhiều. Khương Vinh Diệu và Hướng Giản Đan tin vào chuyện ngày lành tháng tốt, cả nhà ăn chay nửa tháng, thắp hương bái Phật cầu xin được thuận lơi, hơn nữa còn tìm các thầy xem quẻ nổi tiếng gần xa để xin được một ngày tốt nhất.

Ngày 28 âm, bầu trời xanh như men gốm sứ trong trẻo, mặt trời* rực rỡ mọc cao, vạn vật mạnh mẽ hướng về phía trước.

*Gốc là (艳阳) diễm dương: vừa có ý chỉ mặt trời vừa chỉ cảnh sắc tươi đẹp

Tình cảnh hôm nay còn sôi trào hơn cả ánh mặt trời chói chang. Bạn bè cổ vũ, đồng đội kề vai chiến đấu ngày xưa, thậm chí ân sư Từ Tá Khắc cũng từ Bắc Kinh bay đến. Múa lân sư rồng, ăn mừng điềm lành, pháo hoa nổ vang, khắp trời là giấy màu bay bay. Sau nghi thức khai trương, mọi người vào trong câu lạc bộ tham quan. Trác Dụ đứng ngoài đám đông, tìm kiếm Khương Uyển Phồn khắp nơi.

Bỗng nhiên lòng bàn tay nóng lên, Khương Uyển Phồn đi tới từ sau lưng, nắm chặt tay anh, cười khanh khách bảo: “Khai trương thuận lợi nha ông chủ!”

Trác Dụ cũng cười, “Sau này không còn là tổng giám đốc Dụ nữa.”

“Em cảm thấy ông chủ còn có khí thế hơn, tiền kiếm được đều là của mình, muốn làm gì thì làm nấy.” Khương Uyển Phồn giả vờ vỗ mu bàn tay anh, “Yên tâm đi, về phương diện làm chủ này, kinh nghiệm của em nhiều hơn anh, sẽ từ từ dạy anh.”

Trác Dụ không nói gì, chỉ nhìn cô.

Lúc đối mắt, cảm xúc của anh trầm lắng nồng đậm, tình cảm anh gom góp, tình yêu mãnh liệt không nói nên câu… Không cần từ ngữ gì, Khương Uyển Phồn đã hiểu.

Cô mở hai tay, dùng sức ôm lấy Trác Dụ, l*иg nguc áp lên nhau, nhịp tim ngoan ngoãn đập cùng tần số.

Khương Uyển Phồn khẽ vỗ bờ vai rộng lớn thẳng thớm của anh, dịu dàng nói: “Bất cứ lúc nào cũng chưa muộn, ước mơ là thứ đáng quý nhất. Chúc anh vui vẻ tìm kiếm ước mơ của mình, ông chủ Trác.”

Đáy mắt Trác Dụ nóng lên, vùi đầu vào sườn cổ cô, nhỏ giọng lầm bầm: “… Ừ, em là đáng quý nhất.”