Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trừ tiếng nước tí tách đang xem trò vui, thế giới tựa như bị ấn nút tạm dừng bi thương. Ngô Lặc trợn mắt há hốc mồm, một chốc nhìn Trác Dụ một chốc lại nhìn Từ Tá Khắc. Từ Tá Khắc không giận tự uy, khí thế không giảm năm đó, vẫn theo thói quen cũ mà dùng cách trực tiếp nhất để đạt được hiệu quả.

“Không, không phải, thầy Từ, thầy…” Ngô Lặc thiên vị Trác Dụ, định nói chuyện thay anh.

“Mày cũng là thằng súc sinh!” Từ Tá Khắc khí thế nghiêm nghị, khiến anh ta không còn lời nào để nói, sau đó ông không thèm liếc mắt nhìn hai người một cái, ôm thùng không về nhà.

Người qua đường đi ngang nhao nhao ghé mắt nhìn, Trác Dụ làm như không có gì, ngược lại cúi đầu cười một tiếng.

Ngô Lặc nhíu mày, “Còn phì cười? Đầu óc bị giội hỏng rồi?”

Trong lòng Trác Dụ nói, đây chính là Từ Tá Khắc.

Chỉ cần ông đồng ý dùng phương thức trước sau như một mà đối đãi, cho dù hằm hằm giận dữ, cũng không đến mức thật sự muốn cắt đứt ân nghĩa. Một lần nữa nhìn thấy hi vọng, Trác Dụ lau nước trên mặt, tâm trạng khá tốt.

Cứ như vậy, Trác Dụ bảo Ngô Lặc lo làm việc của mình đi, sau đó quần áo không thay, mang một thân ướt đẫm chờ ở đầu hành lang. Đã vào xuân lâu, ánh mặt trời tươi đẹp nhưng cũng không chịu nổi việc nước lạnh ngấm vào người. Chỗ anh cắm chốt còn là nơi đầu gió, gió vừa thổi, Trác Dụ đã lạnh đến run cầm cập.

Theo anh quan sát, bức màn lầu hai bên trái một giây cũng chưa từng được kéo ra, Từ Tá Khắc cũng chưa từng đi xuống lầu. Trên đường có hàng xóm cùng tòa nhà không đành lòng, “Cháu tìm ôngTừ đúng không? Cô đưa cháu qua gác cổng, cháu lên lầu gõ cửa nhé?”

Trác Dụ nói lời cảm ơn rồi khéo léo từ chối, tiếp tục đứng canh dưới lầu.

Người đưa cơm trưa cơm chiều đến là cùng một người, anh trai đó có lòng nhiệt tình, tốt bụng nói với anh, “Buổi tối đừng đặt đơn của cửa hàng này nữa, điều kiện vệ sinh trong bếp cực kỳ tệ, tôi đã nhìn thấy đuôi chuột đến hai lần rồi.”

Sự thèm ăn của Trác Dụ hoàn toàn biến mất.

Cứ như vậy, anh chờ từ sáng đến tối, quần áo ướt rồi khô, mệt thì ngồi một lúc ở cầu thang. Hai thầy trò âm thầm phân cao thấp, ai cũng không chịu thua. 7 giờ, nhạc nền của bản tin thời sư vang lên mạnh mẽ, điện thoại của Trác Dụ cũng sắp hết pin.

Ngay vào lúc anh định đến nơi cách đó 10 mét để sạc pin, tiếng bước chân tiến lại gần của người phía sau truyền tới.

Trác Dụ quay đầu lại theo bản năng.

Từ Tá Khắc với vẻ bình tĩnh đang đứng trên cầu thang.

Trác Dụ lộ ra gương mặt tươi cười, có chút vô lại nịnh nọt, “Có thể để em vào nhà sạc pin điện thoại 10 phút không ạ?”

Từ Tá Khắc vòng qua vai anh đi lên trước, ném xuống hai chữ, “Lại đây.”

Trác Dụ đi theo sau ông y như rập khuôn, Từ Tá Khắc ra hiệu bảo anh lên xe.

“Thầy đổi xe ạ?” Trác Dụ vừa kéo dây an toàn vừa lôi kéo làm thân, thế nào mà đối phương ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa nhìn anh.

“Đi đâu vậy ạ? Hay là thầy nghỉ đi, để em lái?” Trác Dụ lại cười nói.

Từ Tá Khắc một chân đạp phanh, thân xe điên cuồng rung lên cảnh cáo, Trác Dụ im lặng ngậm miệng.

Rất nhanh đã tới nơi, khi Trác Dụ nhìn thấy kiến trúc quen thuộc này, tâm như một cơn sóng nổi lên phía dưới đại dương mênh mộng. Tuổi trẻ của anh phần lớn thời gian đều là trải qua ở trường huấn luyện này.

Từ Tá Khắc dừng xe xong, đi vào trong. Vào cửa phải quét mặt, sau khi ông đi qua cũng không dừng lại, Trác Dụ vội vàng dính lấy từ phía sau lưng ông để lừa dối qua cửa, suýt chút nữa đυ.ng phải lưng của ông.

Từ Tá Khắc quay đầu trợn mắt liếc anh một cái, Trác Dụ cười đến là không đứng đắn.

Đi vào trường huấn luyện, sân bãi rộng, cao, sáng sủa. Các dụng cụ huấn luyện trải rộng, góc hướng tây còn có một ván nhảy lớn trên đài, không ngừng có huấn luyện viên đang ngồi thực hiện các động tác trượt nhanh, lộn nhào.

Trác Dụ đứng tại chỗ, có chút tỉnh ngộ.

“Nếu anh đã tới tìm tôi, vậy thì phải có thành ý, có làm tôi tha thứ hay không là bản lĩnh của anh.” Tay Từ Tá Khắc chỉ về hướng đài cao, lạnh lùng nói: “Đi lên.”

Trường huấn luyện dần yên tĩnh lại, mọi người lục tục dừng việc, trên đài cao tự giác nhường ra một đường đua.

Cổ họng Trác Dụ lăn lăn, không hề do dự, đi đến thay đồ trượt tuyết.

Khi anh từ phòng nghỉ ngơi đi ra, trên người là đồng phục trượt tuyết màu xanh vân trắng vừa khít, khiến dáng người anh được tôn lên cao thẳng như cây bách xanh. Từ Tá Khắc không kiên nhẫn mà quay mặt đi, nhíu mày, khóe môi trễ xuống, nhìn như là ghét bỏ cực kỳ.

Huấn luyện viên Bồi ở cạnh nhỏ giọng: “Sư huynh, đây.”

Trác Dụ nhận gậy trượt tuyết, thành thạo đi từ mặt đất lên đài cao.

Anh nhìn xuống phía dưới, cho dù chỉ là mô phỏng không tính là đài huấn luyện, nhưng cũng khiến anh trào dâng muôn trượng, như nghẹn ở cổ họng. Anh như nhìn thấy bản thân mình lúc còn trẻ, gần như là được tái sinh. Ý chí chiến đấu dã man sinh sôi, dũng khí ngang ngược vang dội bị đánh thức, cuồn cuộn kiềm chế dưới đáy lòng.

Trác Dụ đeo kính râm bảo vệ, kế tiếp mỗi một động tác đều như phản ứng bản năng của cơ thể, uốn gối, nắm gậy, nghiêng 30 độ với mặt bệ. Cơ thể anh nghiêng về phía trước, cong eo giữ chặt trọng tâm, giây tiếp theo, tụ lực trượt ra như mũi tên rời cung. Sau khi trượt 10 mét, nhảy vυ"t lên trời cao, hoàn thành động tác xoay mạnh đầu tiên trên không trung.

Dưới đài là từng tiếng hô lên kinh ngạc, nhiều năm trôi qua, lấy góc độ người xem để quan sát, biểu hiện của Trác Dụ vẫn đẹp như cũ.

Nhưng giây tiếp theo rơi xuống đất, trọng tâm của Trác Dụ không vững, bổ nhào về phía trước, ngã mạnh trên mặt sườn núi, ngay cả cây gậy trượt tuyết cũng lăn thẳng xuống. Một tiếng “thịch” mạnh mẽ trầm đυ.c, lưng Trác Du va mạnhvào thanh chắn phòng hộ, trán cũng bị gậy trượt tuyết cọ qua tạo thành miệng vết thương thật dài.

Tiếng kêu sợ hãi vang liên tục, đoàn người nhao nhao vây qua hỏi han vết thương của anh.

Vẻ lo âu của Từ Tá Khắc chợt lóe lên, sau đó đi hai bước lên trước, vào lúc Trác Dụ vô tình làm ra động tác nhìn qua chỗ ông, Từ Tá Khắc lại đột ngột dừng bước, trở về vẻ mặt lạnh nhạt.

Trác Dụ được người ta đỡ đến khu nghỉ ngơi, đội bác sĩ xử lý đơn giản. Các đội viên vây xem dần tản ra thành một con đường, Từ Tá Khắc đang đứng ở chỗ cách Trác Dụ 3 mét, ánh mắt sắc bén, khinh thường, lạnh nhạt.

Trác Dụ thở gấp. trán phải còn chảy máu xuôi xuống theo xương gò má, như một cảnh tua chậm.

Từ Tá Khắc nói: “Anh còn chưa nhận thức được hiện thực sao, cơ thể, trạng thái, kĩ xảo, ý chí hiện tại của anh, đều không bằng lúc trước. Nhiều hạt giống tốt, trẻ tuổi như vậy, dựa vào cái gì tôi lại phải chọn anh? Từ giây phút anh quyết định rời đi, anh đã hết duyên với đường đua, tôi và anh cũng không cần phải ôn chuyện cũ.”

Trái tim Trác Dụ ngừng đập, ánh mắt nhìn qua ông từng phần từng phần ảm đạm.

Lời này của Từ Tá Khắc chính là một lưỡi dao sắc bén thô ráp không thể nghi ngờ, không chút nể tình nào mà chặt đứt hết tất cả may mắn và ảo tưởng của anh. Nhắc nhở Trác Dụ, xưa đầu bằng nay, phải vẫy tay chào tạm biệt với nửa cuộc đời lúc trước.

Chuông báo hiệu của trường huấn luyện vang lên, đánh vào thần kinh. Trác Dụ như robot bị miễn cưỡng sửa chửa, run run rẩy rẩy đứng lên, chung quanh có người duỗi tay muốn đỡ anh, lại bị anh lắc đầu cảm ơn từ chối, sau đó khập khiễng đi khỏi trường huấn luyện.

Một đội viên trẻ tuổi không rõ nguyên cớ gì nhỏ giọng hỏi bác sĩ trong đội, “Anh ta là ai vậy?”

Bác sĩ của đội thở dài, “Ông Từ rất thích một người học trò, đáng tiếc sau này người đó lại theo kinh doanh.”

––

Hôm nay hiếm khi Khương Uyển Phồn có ca trực sáng, một nhân viên trong cửa hàng đến sinh nhật, mời mọi người ăn bữa cơm, lúc về đến nhà cũng đã sắp 8 giờ. Phòng khách bật đèn, đèn đuốc sáng trưng, Trác Dụ đã ngồi trên sô pha.

“A? Anh về rồi!” Khương Uyển Phồn mang vẻ hứng khởi còn chưa được một giây, nhíu mày hỏi: “Mặt anh bị sao vậy?”

Trác Dụ đứng lên, cười nói: “Té ngã một cái, không sao.”

“Bị ngã ở đâu?” Khương Uyển Phồn đi qua, ôm mặt anh ngó trái ngó phải, hiển nhiên không tin, “Không phải là lăn xuống từ bậc thang thứ một trăm đấy chứ, ngã cũng không ra dáng vẻ này của anh.”

Trác Dụ cười cười, độ cong khóe miệng từ từ thu lại. Ánh mắt vô nghĩa vốn không muốn khiến cô lo lắng cũng dần dần gỡ bỏ sự đề phòng, giống như một con sư tử gặp mưa ướt sũng.

Giọng Trác Dụ nghẹn ngào, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Bà xã.” Sau đó ôm lấy cô, vùi đầu vào sườn cổ cô. Hơi thở nóng, chỗ nào cũng nóng, thậm chí cơ thể anh cũng đang bất giác run run.

Khương Uyển Phồn đau lòng mà ôm chặt lấy anh, đôi tay hơi dùng sức, Trác Dụ suýt xoa một tiếng.

Trên lưng té ngã bị thương không nhẹ, cả cột sống đều đau.

Khương Uyển Phồn vén quần áo anh lên, sau khi nhìn thấy các mảng xanh tím không đồng đều, cả người đều im lặng.

Trác Dụ kéo quần áo xuống, nắm chặt tay cô, cười an ủi: “Nhìn thấy ván trượt tuyết thì không nhịn được, đi lên trượt hai vòng, anh đã đánh giá cao mình rồi, tuổi tác cơ thể đã sớm không còn như trước.”

Đây nào phải an ủi, rõ ràng là tự giễu.

“Vốn tưởng sẽ có kết quả tốt để nói cho em, nhưng có thể, sẽ không có kết quả.” Trác Dụ nói hết mọi chuyện xảy ra ở Bắc Kinh cho Khương Uyển Phồn, lần đầu tiên chính thức nói về quá khứ và khát vọng của mình.

Trác Dụ từng có hai năm làm vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp, trước đó, là vì sự hứng thú từ nhỏ cùng với sự học tập huấn luyện chính quy. Như rất nhiều câu chuyện xưa cũ của người theo đuổi ước mơ, anh cũng từng bị bố phản đối, cả quá trình đều khăng khăng làm theo ý mình. Đã từng có chí khí thiếu niên dù là dòng nước xiết cũng dũng cảm tiến lên.

Từ Tá Khắc là quý nhân trong cuộc đời theo chuyên nghiệp của anh, vào đại hội thể thao năm nhất, Từ Tá Khắc liếc mắt một cái đã nhìn trúng Trác Dụ, từ đó vừa là thầy vừa là bạn, cùng nhau đạt thành tích.

Nhưng sau đó, cây kích gãy chìm vào cát*, kết thúc sai lầm. Thật giống như một bài hát thế này, người là thân thuộc nhất(*). Từ Tá Khắc cố gắng khuyên nhủ cũng không có kết quả, dứt khoát kết thúc, vào thời khắc không còn cách nào xoay chuyển tình thế, ông đã không màng gì hết mà bi thương xúc động trách cứ Trác Dụ: “Anh vĩnh viễn đừng có đến gặp tôi nữa.”

(*) Bài hát Người lạ thân thuộc nhất - Trương Kiệt

*Câu này có nghĩa là thất bại thảm hại.

Ước mơ nhẹ mấy lạng, hiện thực nặng ngàn cân.

Khó không phải là lựa chọn, mà là sau khi lựa chọn vẫn bình thản như cũ.

Trác Dụ nói đến đây, ánh mắt trong veo như một đứa trẻ, khi hoàn hồn, lại ảm đạm như có sương mù dày đặc. Anh ngẩng đầu, với Khương Uyển Phồn, một nụ cười khổ giả vờ anh cũng không nặn ra được, tất cả đều đã là người trưởng thành mỏi mệt rồi.

Khương Uyển Phồn nhẹ giọng: “Anh hối hận sao?”

Trác Dụ nói: “Không hối hận.”



Dưỡng thương được hai ngày, Trác Dụ lại xuất phát đến Bắc Kinh một lần nữa. Ba lần đến mời* thì bây giờ mới là lần thứ hai, thứ khác không có, chỉ có da mặt dày. Hôm nay Khương Uyển Phồn có hẹn với khách hàng, không đưa anh đến sân bay. Cô vẫy tay chào rất tiêu sái, sau đó vặn then cửa chuẩn bị đi.

*Điển tích ba lần Lưu Bị đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được ông giúp, ý chỉ việc mời mọc chân thành.

Trác Dụ “chậc” một tiếng, một tay giữ chặt người, kéo vào lòng ôm thật chặt, “Ngay cả câu gặp lại cũng không nói với anh?”

Khương Uyển Phồn cười tươi sáng, “Chúng ta đã gặp nhau mỗi ngày rồi.”

Lời này dễ chịu, Trác Dụ hôn lên sườn mặt của cô, “Vậy thuận buồm xuôi gió thì sao?”

“Máy bay cất cánh phải ngược gió.” Khương Uyển Phồn nói có sách mách có chứng mà cãi lại, mang theo vài phần làm nũng ngọt ngào, “Vậy chúc anh, ngược gió nắm đuốc, sớm chút thu phục được ông thầy kia.”

Trác Dụ cười, “Không phải ông thầy, mà là thầyTừ.”

Khương Uyển Phồn thản nhiên nhướng mí mắt, “Ông ta đánh chồng em, thì chính là ông thầy.”

Trác Dụ hết sức vui mừng, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Thật sự không nói hẹn gặp lại với anh?”

“Hôn một cái.” Khương Uyển Phồn nhón chân.

Đến sân bay, vừa kịp giờ lên máy bay. Trác Dụ xếp hàng cuối cùng, đi theo hành khách chậm rãi di chuyển. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, tra cứu thời tiết Bắc Kinh, đã nhiều ngày độ ấm tăng lên, áo ngắn tay chắc có thể phát huy tác dụng rồi. Sân bay người đi tấp nập, lục tục có người đứng hàng sau.

Trác Dụ kiểm tra vé xong, tiến vào cầu máy bay. Đi được một nửa, cảm thấy phía sau có người ép sát đến. Vừa định quay đầu, vai phải đã trầm xuống, Khương Uyển Phồn giơ khuôn mặt cười, nghiêng đầu chớp mắt với anh.

Biểu cảm của Trác Dụ khá đặc sắc.

Khương Uyển Phồn kéo tay anh, rất có phong phạm nữ hiệp mà nói, “Đi, cùng anh đến Bắc Kinh.”

Cuối cùng Trác Dụ cũng hiểu lí do vì sao lúc đi cô lại trì trệ không chịu nói hẹn gặp lại ––––

Không cần hẹn gặp lại, em vẫn luôn ở cùng anh.

Anh không có cách nào hình dung được cảm nhận giờ khắc này, dòng nước xiết mạnh mẽ trào tới, lại được khoác lên một bộ áo giáp chiến bào, trừ dũng khí thẳng tiến không lùi, cho dù có bất kì kết cục gì, đều có đường lui không sợ.

Trên sườn mặt xinh đẹp của Khương Uyển Phồn là chóp mũi thẳng thớm, vành tai trắng nõn có một nốt ruồi nhỏ, nhàn nhạt như viên đậu đỏ hơi co lại.

“Không cần nhìn như vậy.” Khương Uyển Phồn đan mười ngón tay với anh, cơ thể nghiêng về phía anh, nói: “Đều là của anh đó.”



Sau khi đến Bắc Kinh, cũng giống như lần một, Trác Dụ canh giữ ở tiểu khu, ở cổng lớn, ngay cả con nít cũng quen biết anh, chỉ vào anh mà nói: “Mẹ, chú kia lại tới rồi.”

Từ Tá Khắc không thể nào không ra khỏi cửa, nhưng thấy mặt vẫn làm như không thấy.

Trác Dụ ngăn ông lại trước từ xa, nịnh nọt đưa mặt cười nói: “Em làm tài xế cho thầy được không?”

Từ Tá Khắc châm chọc, “Anh làm ông chủ lớn như vậy, tôi không mời nổi.”

Trác Dụ mặt đau khổ nói: “Từ chức rồi, thầy cho em một cơ hội vào nghề lại nhé?”

“Tôi không phải là trạm thu rác.” Thái độ của Từ Tá Khắc nghiêm túc, “Đừng quá coi trọng bản thân như vậy.”

Lời này thật ra rất châm chọc, nhưng Trác Dụ lại như không có việc gì, còn lì lợm mãi không thôi mà giúp ông mở cửa ghế phụ. Cửa mở được một nửa, Từ Tá Khắc ra tay cản lại, sức lớn đến mức suýt chút nữa Trác Dụ không thủ nổi nữa, vì thế hai người lại giằng co qua lại, so sức cánh tay, so sức cổ tay. Từ Tá Khắc căng mặt, sắc mặt xanh mét, là ra hết sức rồi. Trác Dụ đánh giá, có chừng mực mà đối đầu, không tới mức làm ông bị thương.

Từ Tá Khắc tức muốn hộc máu, “Anh buông ra cho tôi!”

“Được được được em buông, thầy đừng dùng sức, lát nữa sẽ khiến thầy bị thương mất.” Trác Dụ không đoán được sự cố chấp của ông già này chỉ tăng chứ không giảm, anh vừa mới thả lỏng được nửa, Từ Tá Khắc lại đột nhiên đẩy mạnh, cửa xe cứng cáp kẹp vào bàn tay của Trác Dụ.

“Shh –––––!” Trán Trác Dụ lập tức đổ mồ hôi, môi trắng bệch. Cong eo, tay trái nắm lấy bàn tay bị kẹp, toàn bộ bả vai đều đang run rẩy.

Từ Tá Khắc sợ tới mức hoảng loạn, cứ như vậy mà nhìn anh, rõ ràng muốn đi về phía trước, lại như bị phong ấn, mồ hôi đổ trên trán cũng nhiều như Trác Dụ. Hơi thở của Trác Dụ bất ổn, nhưng vẫn không quên an ủi ông, vì thở hổn hển nên câu chữ nói ra cũng không được nhanh: “Em không sao, sắp muộn giờ rồi, thầy đi làm trước đi.”

……

Khách sạn.

Khương Uyển Phồn cũng không thể nghỉ ngơi được, trong lòng nhớ Trác Dụ, cả ngày đều đứng ngồi không yên. Cuối cùng cũng chờ được Trác Dụ về, lại phát hiện trên tay anh quấn lớp băng gạc thật dày, cùng với mùi dầu hoạt tính nồng nặc.

“Sao vậy?” Khương Uyển Phồn căng thẳng hỏi.

Trác Dụ nói, nói xong cũng không có tâm trạng tốt đẹp. Nịnh nọt làm tài xế thì bị từ chối, bị thương rất thảm hại.

Khương Uyển Phồn cẩn thận kiểm tra vết thương trên tay anh một lần nữa.

“Xương cốt không bị đứt, chỉ là ngón út bị kẹp đến hơi nứt xương.” Nhưng quả là rất đau, hiện giờ Trác Dụ còn cảm thấy cánh tay không phải là của mình nữa.

Sợ cô lo lắng, vừa định nói vài câu đùa giỡn. Khương Uyển Phồn lại lạnh mặt, vèo một phát đứng lên ngay tại chỗ, cầm túi định đi.

Trác Dụ không hiểu, “Ơ, em đi đâu thế?”

Khương Uyển Phồn không trả lời, nhưng tư thế hùng hổ này lại khiến Trác Dụ sợ hãi đến nỗi nhanh chóng đuổi theo.

Phụ nữ mà nghiêm túc lên, ai cũng không dám trêu vào.

Trác Dụ ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ đưa địa chỉ của Từ Tá Khắc vào theo sự sai bảo của cô. Trên đường phố ở thành thị xa lạ, Khương Uyển Phồn lái xe rất có kinh nghiệm, không có nửa phần căng thẳng. Vào mấy lần rẽ ngoặt, Trác Dụ thầm lặng nắm chặt dây an toàn.

Đến tiểu khu, Khương Uyển Phồn chỉ vào tòa nhà bảy tầng, “Tầng mấy?”

“Tầng hai.”

Vừa đúng lúc có người quẹt thẻ ra vào, Khương Uyển Phồn miệng cười nói đáp lại, “Phiền cô rồi.”

Trên lầu thường có hai cầu thang và ba hộ gia đình ở, Từ Tá Khắc ở phòng 203.

Khương Uyển Phồn ấn vang chuông cửa, trong cửa: “Ai đó?”

Cô tiếp tục ấn, tần suất cũng nhanh hơn, không cho đối phương thời gian suy xét, phải vội vàng mở cửa. Từ Tá Khắc trông thấy Trác Dụ đầu tiên, theo bản năng muốn đóng cửa, Khương Uyển Phồn một phát đè ván cửa lại, khí thế như gió quét, “Ông thầy kia, ông đánh chồng tôi, có phải nên giải thích một chút hay không?”

Từ Tá Khắc ngẩn ra, “Cô là ai?”

Trác Dụ ở phía sau phối hợp diễn kịch, cười nói: “Vợ em ạ.”

Từ Tá Khắc hoàn toàn choáng váng.

Khương Uyển Phồn chống nạnh, cằm hất cao, “Tay của chồng tôi bị cửa xe của ông kẹp gãy, ngay cả tiếng xin lỗi mà ông cũng không có? Tiền thuốc men, phí an ủi nữa, tôi nói cho ông nhé, một cắc cũng đừng hòng thiếu!”

Cô cố tình to giọng, hàng xóm bên cạnh cũng mở cửa ra, hỏi ông với vẻ nghi ngờ: “Ông Từ, đây là sao vậy?”

Khương Uyển Phồn chỉ vào tay bị thương của Trác Dụ, “Vừa đúng lúc, mọi người đánh giá phân xử đi!”

Còn đánh với chẳng xử cái gì!

“Đi vào, đi vào, hai người nhanh đi vào cho tôi!” Từ Tá Khắc là người sĩ diện nhất, vội vã kéo hai người vào nhà. “Không có gì không có gì, hiểu lầm thôi.” Sau đó “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Trong sự yên lặng, ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

Trác Dụ lười biếng dựa vào cửa, vẻ mặt vô tội.

Tròng mắt của Khương Uyển Phồn chuyển động, từ từ nhìn về nơi khác.

Từ Tá Khắc phản ứng lại, “Cô, hai người thông đồng!”

Khương Uyển Phồn nói: “Anh ấy cũng đã bị thương thành ra như vậy, còn nhọc lòng như vậy đến tìm thầy, một cơ hội thầy cũng không cho anh ấy sao?”

Từ Tá Khắc im lặng.

“Phiên phiến thôi là được.” Khương Uyển Phồn nói, “Tôi với thầy không phải bạn cũng không phải người thân, cũng chẳng quen biết gì.”

“Vậy cô đừng có tới.”

“Thầy kẹp tay chồng tôi ra thành như vậy, dựa vào cái gì mà tôi không thể tới?” Khương Uyển Phồn mới không nhượng bộ, “Tôi muốn dán tờ rơi nhỏ ở dưới lầu, lên án thầy bắt nạt trẻ con.”

“Cô, cô cô cô!” Từ Tá Khắc tức đến nỗi râu muốn bốc hơi, cơn giận không có chỗ xả, chỉ có thể hung dữ trợn mắt nhìn Trác Dụ, “Anh cưới phải con cọp mẹ vô lại nào vậy!”

Trái cổ của Trác Dụ hơi lăn, duỗi tay kéo nhẹ Khương Uyển Phồn về phía sau, giọng nói bình tĩnh nói: “Thầy, thầy nói đúng, cơ thể, trạng thái, kỹ thuật của em đã không còn phù hợp với thi đấu. Những thứ đó em đều hiểu, em tới, chỉ là muốn nói một tiếng xin lỗi với thầy.”

Anh lui về sau nửa bước, lấy sự chân thành tuyệt đối, cúi người thật sâu với Từ Tá Khắc.

Tạm dừng năm giây, Trác Dụ mới đứng thẳng, quay đầu nói với Khương Uyển Phồn: “Đi thôi.”

Cửa mở ra một khe hở, hai người vừa bước được nửa bước.

Từ Tá Khắc phía sau bỗng rầu rĩ nói, “Không phải tay bị tôi làm bị thương sao, vậy ngồi xuống, ăn bữa cơm, tận tình tâm sự chuyện tiền thuốc men đi.”

Trác Dụ chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng gió mát thổi lên, quét qua toàn thân anh, như là sau ngày đông giá rét có tia gió xuân đầu tiên phá tan băng. Anh xoay người, đáy mắt hơi nóng, giọng nói khàn khàn mà gọi ông, “Thầy.”

Cuối cùng Từ Tá Khắc cũng không khống chế nổi cảm xúc nữa, quay mặt đi, cố gắng giữ lại hình tượng nghiêm khắc cuối cùng.

Khương Uyển Phồn lại vòng đến bên cạnh ông, chớp chớp mắt với ông, “Ông thầy, tôi không lừa tiền thầy, thầy không cần căng thẳng đến nỗi rơi nước mắt.”

“…” Từ Tá Khắc gào lên dữ dội, “Trác Dụ, anh cưới phải bà vợ gì vậy!!”

Kương uyển Phồn trốn ra phía sau Trác Dụ, ló nửa đầu ra vô tội nói: “Thật ra thầy khóc cũng rất đẹp trai. Chờ chút, lát nữa thầy sẽ làm cơm trưa cho em ăn sao?”

Từ Tá Khắc vỗ đùi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, “Tôi dám không cho cô ăn sao? Ăn đi, mắc công cô lại bảo tôi bắt nạt trẻ con.”

“Em không phải trẻ con.” Khương Uyển Phồn chỉ vào mặt mình, “Em là… cô bé xinh đẹp?”

“Trác Dụ!! Lát nữa vợ anh chỉ được cho ăn một chén cơm!!!”
« Chương TrướcChương Tiếp »