- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé
- Chương 16
Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé
Chương 16
Về Sài Gòn đến nay đã được 2 tuần, vậy mà dư âm của chuyến du lịch vẫn chưa dứt hẳn, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh hay bất cứ thứ gì liên quan đều làm Vi nhớ lại mà ko khỏi luyến tiếc, ước gì thời gian có thể quay trở lại thời điểm ấy. Giống như lúc này đây, đang đi siêu thị nhìn thấy mấy trái dừa cũng làm cho cô bồi hồi xúc động. Oa oa... thật nhớ Boracay quá đi mất >_<
Đang chìm đắm trong hồi tưởng, đột nhiên có giọng nói của một người đàn ông vang lên từ đằng sau làm cô giật mình tỉnh mộng
"Xin lỗi... cô An Vi phải ko ?"
Cô nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện với mình đầy nghi hoặc... Người này... nhìn mặt rất quen nhưng lại ko nhớ được là đã gặp ở đâu... Ai nhỉ ?
Trông thấy vẻ mặt của cô, người kia cũng đoán đc là cô ko nhớ ra mình, nên đưa cho cô vài gợi ý
"Tôi là người đã từng xem mắt với cô mấy tháng trước, nhớ chưa ?"
"A... đúng rồi. Tôi nhớ rồi. Anh là Bảo... Bảo..." cô cố gắng lục lại kí ức tên của người này
"Bảo Nam"
"Ừm... đúng rồi. Là Bảo Nam. Sorry anh. Trí nhớ tôi kém quá !" Vi ngượng ngùng cười trừ
"Đã lâu ko gặp. Cô đã kết hôn rồi à ?" anh nhìn thấy ngón áp út của cô có đeo nhẫn. Đây chắc chắn là nhẫn cưới rồi. Ko ngờ lại nhanh như vậy. Ngày đó cô nói sẽ hẹn gặp anh khi khác nhưng ngày hôm sau anh phải đi công tác suốt cả tháng trời, khi trở về thì điện thoại lại bị mất. Thế là chẳng còn cách nào để liên lạc với cô. Vậy mà chỉ mới có mấy tháng thôi, ko ngờ cô đã kết hôn rồi. Thật đáng tiếc ! Điều kiện của cô tốt như thế...
"Vâng ! Nhưng sao anh biết ?" Vi rất bất ngờ khi anh hỏi như thế, cô chưa từng nói với Bảo Nam chuyện này, sau ngày gặp mặt lần đầu tiên cô cũng ko có liên lạc với anh ta nữa.
"Chiếc nhẫn !" ánh mắt anh hướng về phía bàn tay của Vi, cô mới sực nhớ ra
"A... phải ha ! Tôi quên mất !" nụ cười của cô cứng ngắc, ko đc tự nhiên chút nào. Cũng phải thôi, khi thấy anh đăng tin trên một diễn đàn hẹn hò là cần tuyển một người vợ độc lập, ko can thiệp vào cuộc sống của chồng, có thể ko có tình yêu nhưng con thì phải có. Thật là quá hợp ý cô nên liền thử chủ động liên lạc với anh để gặp mặt. Vậy mà sau đó cô lại ko nói ko rằng mất tích luôn. Giờ gặp lại ko thấy ngại sao được. Thiệt là có lỗi quá đi ! >_<
"Tiếc thật ! Sau ngày chúng ta gặp mặt tôi phải đi công tác rồi lại mất điện thoại nên ko cách nào liên lạc với cô. Giờ thì cô đã lấy chồng. Chúng ta đúng thật là ko có duyên rồi !" Bảo Nam nửa thật nửa đùa nhưng mà trông vẻ mặt thì hình như là thật. Ko ngờ cô cũng có giá như vậy. Đáng phải tự hào ! ^^
"Ha ha... Đúng là như vậy đó." Thì ra anh ta bị mất điện thoại. Thật may quá ! Cảm giác tội lỗi giảm hẳn :))
"À mà anh đã tìm được người nào khác chưa ?"
"Vẫn chưa !" Nhắc đến vấn đề này anh lại thấy đau đầu. Những cô gái chấp nhận cuộc sống hôn nhân ko tình yêu đều là những cô chân dài sành điệu, thích đeo bám theo các đại gia vì tiền. Anh đây dị ứng nhất mấy cái thể loại đó. Còn mấy cô gái con nhà lành thì đa số đều mơ về cuộc sống màu hồng tràn ngập yêu thương. Cái này thì anh lại ko thể cho họ. Haizzz... Cho đến giờ vẫn chỉ thấy có mỗi mình An Vi là thích hợp nhất thôi. Lúc trước anh cũng ko ngờ tìm một người giống An Vi lại khó đến như thế nên đã để lỡ mất cơ hội. Giờ có hối hận cũng ko kịp TT_TT
"Thật ra với điều kiện của anh cũng ko quá khó để tìm được một người thích hợp mà" Miệng thì nói vậy để an ủi anh thôi chứ thật lòng cô cũng ko chắc là anh có tìm được hay ko nữa. Ko hiểu tại sao anh lại muốn có một người vợ mà ko cần tình yêu nhỉ ? Hay là anh cũng bị một cú sốc giống như cô ?
Trả lời cho câu khích lệ của cô, anh chỉ ừm một tiếng rồi trở nên trầm ngâm. Cô cũng ko biết nói gì thêm nên tìm cách chuồn lẹ
"Vậy tôi đi nha. Chúc anh sớm tìm được người vợ ưng ý."
"Cám ơn cô ! Tạm biệt !" anh mỉm cười gật đầu chào cô, nhưng khi Vi vừa quay lưng đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng Bảo Nam gọi lại
"Xin chờ một chút !"
---------------------------------------
"Anh nói sao ? Hỏi tôi có người bạn nào giống như tôi ko à ? Đương nhiên là ko có !" Trời ạ ! Cho xin đi, người trúng số độc đắc như cô đâu phải ở đâu cũng có, với lại ai bảo những người có cùng cảnh ngộ thì sẽ chơi chung với nhau. Nếu là như thế thật thì đã rủ nhau tự tử cả rồi, còn ở đâu mà ngồi đây nói chuyện với anh -_-|||
Vì Bảo Nam có chuyện cần nhờ cô giúp đỡ nên hai người ra tiệm cafe gần đó để dễ trao đổi. Ai ngờ lại là cái vấn đề này.
"Thật là ko có à ?" anh tỏ vẻ thất vọng vô cùng. Vậy là tia hi vọng cuối cùng cũng tắt mất. Làm sao mà anh ăn nói với ba mẹ đây. Ko lẽ dẫn về đại một cô chân dài ? Ko được ! Dù như vậy ba mẹ anh cũng nhất định ko chập nhận. Rốt cuộc là phải làm sao đây ?
"Nhưng mà... thật ra tôi cũng có một người có thể thoả mãn điều kiện của anh..." trong đầu cô chợt nghĩ đến Yến Nghi, nhỏ bạn mà theo phân tích của cô thì nó thuộc tuýp người của giới tính thứ 4. Chưa từng yêu ai, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu một ai đó, thậm chí chỉ là thích thôi cũng ko có. Suốt ngày chỉ biết có kiếm tiền và kiếm tiền thôi. Nó như vậy hẳn là hợp với Bảo Nam quá rồi còn gì. Hôm bữa còn than với mình về việc bị ba mẹ hối thúc lấy chồng. Vậy mình giúp nó và Bảo Nam một chút coi như làm việc thiện tích đức ^^ Biết đâu hai người có thể cảm hoá nhau, sau đó nảy sinh một chuyện tình lãng mạn thì sao ? :))
Vừa nghe cô nói thế mắt Bảo Nam liền sáng lên đầy hi vọng "Thật hả ?"
Cô vui vẻ gật đầu " Đúng vậy ! Nhưng mà để tôi hỏi ý kiến người đó đã."
"Được ! Được ! Vậy cô hỏi cô ấy đi. Nhưng mà..." Đang hớn hở đột nhiên Bảo Nam khựng lại như vừa quên mất điều gì "Bạn của cô có giống cô ko ?"
Câu hỏi của anh làm Vi tròn xoe mắt khó hiểu "Giống ? Giống về mặt nào ?"
"À thì... cô đừng trách tôi nói thẳng nhé. Bạn của cô có phải thuộc dạng hot girl chân dài, thích chưng diện ko hay là giản dị mộc mạc giống như cô ?"
=_= Cái này là đang khen hay đang chê vậy ? Anh ta là đang nói mình quê mùa ko biết chưng diện đó à ?
"Ý anh là anh thích người đẹp chân dài chứ gì ?" Vi cảm thấy có chút bực tức
Nhìn đám mây đen xuất hiện trên đầu cô, Bảo Nam liền hoảng sợ xua tay lia lịa "Không ! Không ! Cô hiểu lầm rồi ! Ý tôi là muốn có một người vợ dễ thương, giản dị, giống như cô vậy á"
Nghe đến từ dễ thương, tâm trạng liền dịu đi hẳn, Vi hài lòng xác nhận lại với anh "Cái đó thì anh yên tâm. Bạn tôi cũng giống tôi thôi, ko thích chưng diện, yêu chuộng vẻ đẹp tự nhiên"
"Thế thì tốt quá. Vậy cô hỏi ý kiến của cô ấy rồi báo cho tôi biết càng sớm càng tốt được ko ? Ba mẹ tôi đang hối thúc tôi dẫn người yêu về cho họ gặp mặt, nếu ko họ sẽ bắt tôi đi xem mắt đó" Bảo Nam khổ sợ nhớ lại mấy ngày nay cứ bị ba mẹ hành hạ cái lỗ tai đến nỗi anh chẳng muốn về nhà nữa :((
"Được ! Vậy anh cứ chờ tin vui của tôi nha" Vi hào hứng nghĩ tới phi vụ làm bà mối lần này có vẻ sẽ thú vị lắm đây ^^
-------------------------------------
Cộc ! Cộc !
"Mời vào !"
"Anh Phong ! Dự án nghiên cứu của chúng ta đã có kết quả. Thành công ngoài sức tưởng tượng" Phương Chi vui vẻ vào báo tin, cả tuần nay ko có cơ hội nói chuyện với anh, dù tình cờ gặp mặt cũng chỉ có gật đầu chào hỏi chứ cũng chẳng nói gì. Cả viện nghiên cứu này ai mà ko biết anh nổi tiếng ít nói
"Thật à ? Vậy thì quá tuyệt ! Làm tốt lắm !" anh mỉm cười hài lòng, quyết tâm của anh quả nhiên đã được đền bù xứng đáng, cũng ko quên khen ngợi Phương Chi. Cô cũng đã cố gắng rất nhiều
"Tất cả là nhờ vào sự hỗ trợ của anh thôi." Phương Chi mỉm cười rạng rỡ. Mặc dù có biến cố bất ngờ nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn anh đã có thể thực hiện lại từ đầu và cho ra một bảng kết quả mĩ mãn, cô quả thật bội phục anh sát đất. Cô hình như lại càng thích anh hơn rồi, làm sao đây ?
"Anh ! Vậy tối nay mình đi ăn mừng nhé. Em đã rủ mọi người rồi." Thuận thế phản công, Phương Chi liền nắm bắt cơ hội để tiếp cận với anh. Thường thì anh sẽ ko đi nhưng với lí do này có lẽ anh sẽ ko từ chối đc
Về phần Nhật Phong, đúng là anh ko muốn đi thật, rất sợ lại xảy ra sự cố như lần trước. Có điều tiệc ăn mừng cho dự án anh đã thực hiện mà lại ko đi thì cũng kì.
Đang phân vân chưa biết trả lời như thế nào thì điện thoại đang để trên bàn đột nhiên đổ chuông, cứu anh một bàn thua trông thấy.
Cả hai người cùng liếc vào màn hình và thấy tên An Vi hiện lên cùng với dãy số điện thoại. Phương Chi nhanh chóng ghi nhớ trong đầu số điện thoại đó.
Anh vội đi đến nghe máy...
"Anh nghe nè !"
Vì Nhật Phong xưng anh, đầu dây bên kia thoáng giật mình, nhưng rồi hiểu ngay là đang có người lạ ở đó nên vẫn nói chuyện như bình thường
"Chiều nay cậu có về ko ? Mình đi ăn đi. Hôm nay nội, ba mẹ và những người khác đều về quê thăm họ hàng cả rồi" cô đc miễn khỏi phải đi là do Nhật Phong có một cuộc họp quan trọng ko đi đc nên nội cử cô ở lại để lo cơm nước cho anh. Bởi vậy tối nay chỉ còn có cô và anh ở nhà thôi, nấu nướng làm chi mất công, ra ngoài ăn cho khoẻ ^^
"Đúng rồi ! Anh quên mất. À... tối nay anh có tiệc liên hoan với đồng nghiệp. Hay là em đi chung luôn đi" May quá ! Có cứu tinh rồi, nếu An Vi đi cùng thì coi như là đc bảo đảm, chẳng những có thể về sớm mà cũng ko phải bị ép uống quá nhiều rượu ^^
------------------------------------
Haizzz.... Nhưng mà người tính ko bằng trời tính... dẫn cô theo chẳng những ko có bảo đảm gì, mà ngược lại còn bị bắt uống gấp đôi. Anh chẳng những uống phần mình mà còn phải uống thay cả phần của cô. Ai bảo anh ga lăng làm chi. Quả thật là tính già hoá non =_=||| Đây đã là ly thứ 5 hay thứ 6... à ko 7,8,9 gì rồi... nói chung là ly thứ n, đầu óc cũng chẳng còn tỉnh táo để đếm nữa.
Mắt của Phong đã bắt đầu mơ màng, mặt thì đỏ lừ nhìn thấy tội nghiệp. Vẻ phong độ, lạnh lùng ngày thường biến đi đâu mất, nhường chỗ cho cậu nhỏ với khuôn mặt ửng hồng, lừ đừ giống như sắp ngủ gật đến nơi nhưng vẫn cố gắng gượng liên tục dụi mắt để ngăn ko cho mình gục tại chỗ. Thật là đáng yêu quá đi. Mấy đứa nhỏ nhìn anh trong bộ dạng này chắc cũng sẽ ko còn sợ anh nữa đâu nhỉ ? Có điều, rất tiếc mấy đứa nhỏ mà cô nhắc đến hiện tại cũng đã say quắc cần câu cả rồi. Còn tâm trí đâu mà quan sát anh nữa cơ chứ -_-|||
Số người tỉnh táo lúc này chỉ đến trên đầu ngón tay. Một là cô, hai là Phương Chi và chị trưởng khoa nữa là ba.
Nhắc đến Phương Chi mới nhớ, ngày hôm nay cô lại bắt gặp ánh mắt thù hận đó một lần nữa, dù chỉ trong chốc lát nhưng cô thấy rất rõ ràng, chắc chắn là ko có nhìn lầm. Haizzz... Vậy là cô ấy cũng ghét cô à. Thế mà Vi cứ tưởng Phương Chi là người hiểu lý lẽ chứ, ai ngờ còn nguy hiểm hơn những người ghét cô ra mặt -_-||| Giải thích cho ánh mắt đó chỉ có một nguyên do thôi, chính là cái con người đang ngồi gục lên gục xuống bên cạnh mình đây. Người gì mà hút gái dã man thế ? Đến nỗi có vợ rồi mà người ta vẫn ko từ bỏ hi vọng. Thật tội nghiệp những người đã bị lừa gạt -_-" hắn đê tiện như thế nào chắc chỉ có mình cô biết mà thôi.
Do chỉ còn có 3 ứng cử viên còn tỉnh táo nên mọi người quyết định kết thúc tại đây, ai về nhà nấy. An Vi phụ trách đưa Nhật Phong về, còn Phương Chi và chị trưởng khoa thì phụ trách lùa đám nhóc đã say bí tỉ nhưng vẫn luôn miệng đòi đi tiếp tăng ba.
Mấy cái đứa này thiệt là... tăng 1 đi ăn cũng uống, tăng 2 đi karaoke cũng uống, tăng ba chắc là vô nhà thương uống... thuốc quá, chứ kiểu này thì dạ dày nào mà chịu nổi -_-!
Nhưng mà cũng phải công nhận, anh lúc say rượu rất là ngoan nha, ko có nói nhảm, cũng ko quậy phá gì, suốt con đường về nhà chỉ im lặng nhắm mắt dựa vào cô. Lúc về nhà cũng tự mình đi lên phòng, chắc có lẽ vẫn còn tỉnh táo nên cô cũng thấy yên tâm. Chỉ giúp anh cởi giày và đắp chăn cho anh rồi đi vào phòng tắm, tuy cô uống ko nhiều nhưng mà người vẫn có mùi rượu, rất là khó chịu.
Sau khi tắm xong đi ra, cô thấy anh vẫn nằm trên giường, đoán chắc có lẽ đã ngủ say. Tự hỏi nên giúp anh thay quần áo ra để thoải mái một chút hay ko. Nhưng vì sợ mình sẽ mất máu mà chết nên đành để anh chịu thiệt, mặc vậy ngủ đến sáng luôn vậy.
Cô chui vào chăn, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ, ửng hồng như thiếu nữ của anh một chút rồi định tắt đèn đi ngủ. Đột nhiên anh mở mắt, nắm lấy tay cô làm cô giật cả mình.
"Sao... sao thế ? Cậu chưa ngủ à ?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô vài giây rồi mới lên tiếng "Bà xã..."
Tiếng bà xã này làm cô chấn động ko ít. Anh... anh bị sao thế ? Hay là cô nghe lầm ?
Như để xác nhận lại nghi vấn của cô, anh lập lại một lần nữa "Bà xã à, anh đói... làm cho anh cái gì đó để ăn đi..."
Giọng anh nài nỉ nghe thật đáng yêu, làm cô xém chút nữa ko cưỡng lại được. Có điều giờ này đã khuya rồi, còn ăn nữa sẽ ko tốt cho bao tử.
"Đã trễ lắm rồi, ông xã mau ngủ đi nha, sáng mai em làm đồ ăn sáng cho" anh có lẽ là say hơn cô tưởng tượng nên mới gọi cô như vậy nên cô cũng phối hợp với anh để dụ dỗ anh chịu ngoan ngoãn ngủ lại
"Ko muốn ! Giờ anh rất đói bụng, lúc nãy ko có ăn gì cả, chỉ uống giúp em thôi nên giờ em mau trả ơn cho anh đi" anh cứ như một đứa trẻ đang làm nũng khiến cô ko cách nào chống cự đc nữa.
=_=||| cái tên này, có phải là đang say thật ko vậy ? Sao lúc say mà vẫn nói chuyện khôn lanh như thế ? Cái bộ dạng này, ko làm cho cậu ấy chắc sẽ ko yên rồi -_-!
Thế là Vi đành lười biếng đi xuống bếp, vừa làm đồ ăn cho anh vừa rủa thầm...
"Đúng là thích đày đoạ người khác mà. Mình làm rồi mà ngủ mất thì cũng nhất định sẽ dựng đầu dậy bắt ăn cho coi..."
Đang mải mê tập trung, đột nhiên cảm thấy phía sau có một áp lực vô hình, hai bên thắt lưng xuất hiện một đôi tay đặt lên trên thành bếp khiến cô giật mình xém chút nữa làm phỏng tay.
Vi tức giận định quay sang trách anh nhưng chợt phát hiện anh đang cách cô rất gần, cô tựa hồ còn có thể cảm thấy cả hơi thở của anh ở trên đỉnh đầu nên lập tức khựng lại.
"Em đang làm món gì mà thơm thế ?" anh càng áp sát hơn để ngửi mùi thức ăn, hơi thở của anh đã chuyển xuống đôi tai mẫn cảm, làm cho cô cảm nhận từng đợt rung chuyển. Cuối cùng, chịu ko nổi loại áp lực này, cô đành phải xoay người lại, cố gắng đẩy anh ra...
"Cậu... cậu đang làm gì vậy ? Ko cần đứng gần thế đâu. Mau qua kia ngồi chờ đi"
"Sao em lại xưng hô kì lạ như thế ? Chúng ta ko phải vợ chồng sao ?" anh đâu có dễ dàng nghe lời cô mà ngoan ngoãn chịu rời đi như thế
=_=||| Ông tướng à, bây giờ ai mới là người xưng hô kì lạ đây. Ko lẽ uống nhiều rượu quá nên bị tẩy não rồi à ?
"Sao vậy ? Mau kêu ông xã coi nào !" Mặt anh càng ngày càng phóng đại trước mắt cô, trong phút chốc cô cảm thấy nguy hiểm đang gần kề liền ngộ ra đc cô mà ko chìu theo anh thì anh nhất định sẽ ko buông tha cho cô. Cái con người này... có say thật ko vậy ?
"Ông... xã ! ông xã mau qua bên kia ngồi đi, để em làm bếp một lát"
Thấy cô nghe lời như vậy, anh mới hài lòng, đi đến ngồi vào bàn ăn đợi cô.
5 phút sau, đĩa cơm chiên trứng đc cô bưng đến để trên bàn. Anh vui vẻ cầm muỗng lên chuẩn bị ăn, mới để ý thấy chỉ có một đĩa thôi, liền thắc mắc
"Em ko ăn à ?"
"Em ko đói. Em đi ngủ trước đây. Anh ăn xong rồi tự rửa đĩa nhé" nói rồi cô vừa định đi lên lầu đã bị anh kéo lại
"Anh ko thích ngồi ăn một mình, em ở đây với anh đi" anh tròn xoe mắt nhìn cô, tỏ vẻ đáng thương như một con cún con
Ôi mẹ ơi... người này thật sự là bị tẩy não rồi. Tính khí hoàn toàn trái ngược với lúc bình thường, cứ như một người khác vậy. Thì ra lúc say cậu ấy sẽ như thế này à, quen nhau hơn 10 năm mà giờ mình mới biết đấy -_-|||
Vì cô vốn là người yêu động vật, nên đành ngồi xuống chờ cho đến khi anh ăn xong. Ngắm nhìn khuôn mặt anh, ngoài vẻ ửng hồng ra thì chẳng có biểu hiện gì của người đang say cả. Nếu ko phải người quen hiểu rõ tính tình của anh lúc bình thường thì chắc ko ai nhận ra đâu nhỉ ? Nhưng mà say theo kiểu này thì cũng dễ thương, cảm giác giống như đang làm mẹ, khá thú vị :))
"Ăn xong rồi !" anh ăn một mạch đến hết đĩa, sau đó khều khều cô thông báo
"Ăn xong thì tự đem rửa đi, em là mẹ... í lộn bà xã của anh chứ đâu phải osin" Nói thì nói vậy thôi chứ đã chuẩn bị tâm lý anh sẽ cãi lại sau đó bắt cô làm. Nhưng ko ngờ anh chỉ cuối đầu ừm một tiếng rồi ngoan ngoan làm theo lời, khiến cô kinh ngạc đến há hốc cả miệng. Trời ạ !!!!! Say xỉn thật sự là... tuyệt quá đi !!!! ^^ Hurayyyyy !!!!
Xong xuôi, cô tưởng đã có thể an tâm lên giường đánh một giấc. Nào ngờ anh lại một lần nữa kéo cô lại thủ thỉ "Anh muốn tắm !"
=_=||| anh muốn tắm thì cứ đi đi, nói với cô làm cái gì ?
"Ừm vậy anh đi đi. Người anh toàn mùi rượu."
"Kì lưng cho anh !" lại là cái ánh mắt cún con chết tiệt đó, cô yêu động vật nhưng cũng ko có yêu đến mức tự cưỡng bức nhãn cầu của mình như vậy đâu nha. Nghĩ sao bảo cô kì lưng cho anh, trừ phi anh đi tắm đừng cởϊ qυầи áo đi =_=
"Ko được ! Anh là người lớn rồi nên phải tự làm. Em là vợ chứ đâu phải osin" Lúa nãy dùng chiêu này có hiệu quả nên hi vọng lần này cũng vậy
"Chính vì em là vợ nên anh mới cho phép em vào phòng tắm cùng anh, chứ osin nào lại đi làm việc này"
Ặc... tự đào mồ chôn mình rồi >_< Cái tên này, khi say vẫn nói chuyện khôn lỏi như thế...
"Nhanh lên bà xã ! Mình còn nhiều việc phải làm" anh hồ hởi nắm tay cô hướng về phía phòng tắm
"Khoan... khoan đã !" Anh... anh vừa nói cái gì thế ? Nhiều... nhiều việc phải làm sao ? Ôi mẹ ơi !!!!! Cứu con với !!!!
"Không được !!!!!" cô hét lớn, dùng hết sức lực hất tay anh ra, khiến anh nhìn cô chưng hửng.
Thấy mình phản ứng hơi quá nên Vi lập tức giải thích "Cái này... vừa ăn xong đi tắm sẽ có hại cho bao tử. Em thấy tốt nhất là anh nên đi ngủ, rồi sáng mai hẵng tắm..."
Thấy anh vẫn nhìn cô chằm chằm ko phản ứng gì nên cô hồi hộp xác nhận lại "Được ko ?"
"Cũng có lý. Vậy mình đi ngủ thôi." Thế là anh vui vẻ nghe lời cô lên giường đắp chăn ngủ
Thiệt là may quá đi. Thoát chết trong gang tấc. Cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng vừa nằm xuống thì đã thấy anh dang hai tay hướng về phía cô, mỉm cười như "thiên thằn"
"Đến đây nào bà xã !"
-_-! Lại gì nữa đây.
"Anh muốn ôm em ngủ. Vợ chồng thì phải như thế chứ"
Cô xin rút lại lời ban nãy. Từ nay về sau anh đừng hòng mà say xỉn nữa nhé. Hành hạ người ta quá sức tưởng tượng mà.
"Muốn ôm cũng đc. Anh phải đi thay quần áo cái đã. Người anh toàn mùi rượu"
"Ừm..." nói rồi anh liền ngoan ngoãn ngồi dậy bắt đầu mở nút áo...
"Anh đang làm gì thế ?" cô kinh ngạc nhìn anh. Bảo anh thay quần áo là vào phòng tắm mà thay chứ sao mà làm tại chỗ thế đc. Muốn hại cô mất máu chết à ?
Trong khi đó anh vẫn tỉnh bơ trả lời "Thay đồ."
"Vào phòng tắm mà thay. Còn có em ở đây mà"
Nghe vậy anh liền nở nụ cười mờ ám "Em ngại cái gì ? Mình là vợ chồng. Thân thể của nhau chúng ta đều biết quá rõ rồi còn gì"
Cái... cái kí ức nào của anh bảo là chúng ta quen thuộc thân thể nào của nhau ? Đúng mà ko biết xấu hổ mà >_<
Vi đỏ mặt chùm chăn kín đầu "Tuỳ anh ! Em đi ngủ đây."
Đáp lại lời cô chỉ nghe thấy tiếng anh phì cười.
Tên này... rõ ràng là giả vờ say để trêu chọc mình đây mà. Ahhh... mắc bẫy rồi. Tức quá đi mất. Lát nữa hắn thay đồ xong nhất định mình sẽ lật mặt hắn cho mà coi.
Đợi thêm một lát, ko nghe thấy tiếng động gì nữa, nghĩ rằng Nhật Phong đã thay quần áo xong nên định tốc chăn đứng dậy hỏi tội anh. Ai ngờ đột nhiên một áp lực nè nặng lên người cô khiến cô trong phút chốc hoảng hồn.
"Bà xã ! Chùm chăn như vậy ko thấy ngộp à ?" Giọng anh đã trở nên khàn khàn khác hẳn ngày thường, làm cho trái tim nhỏ bé của cô đập liên hồi
"Ko thấy ! Ko thấy gì hết ! Cậu đừng có gạt tớ. Cậu ko có say đúng ko ? Tớ biết cả rồi. Đừng giả vờ nữa !"
"Anh đâu có say. Nếu say thì làm sao anh biết rõ em là vợ anh đc."
=_=||| Vẫn ngoan cố ko chịu nhận tội à ?
Anh chui vào trong chăn, ôm lấy eo cô từ đằng sau, rồi vùi mặt mình vào gáy cô cạ cạ, còn ko ngừng gọi cô là bà xã khiến cô toàn thân ngứa ngái ko chịu nổi, da gà nổi khắp người...
"Ko được ! Cậu... cậu ko đc làm như thế. Cậu ko ngừng lại là tớ cắn cho cậu chết đó. Ngừng lại mau." Vi hoảng sợ phản ứng kịch liệt mà ko thèm để ý đến đối phương, khi nhìn lại thì cái người kia đã nằm yên bất động từ lúc nào rồi.
-_-||| Ko phải chứ. Mình đánh cậu ấy bất tỉnh rồi à ? Nhưng vô lý, mỗi lần mình massage cho cậu ấy cũng dùng sức lực như thế. Chẳng nhưng ko làm cậu ấy đau mà ngược lại còn khiến cậu ấy thoải mái. Ko lẽ bây giờ lại bất tỉnh ?
Vi cẩn thận quan sát kĩ lại mới biết thì ra anh đang ngủ. Thật là làm người ta đứng tim ! -_-"
Ngày hôm nay quả thật quá dài. Vi mệt nhoài nằm xuống giường rồi thϊếp đi lúc nào cũng ko hay. Ngay cả việc anh đang đè lên người cô cũng chẳng còn sức lực đẩy ra, cứ để mặc như vậy cho đến sáng hôm sau.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Chúng Ta Kết Hôn Nhưng Vẫn Là Bạn Nhé
- Chương 16