Tôi mệt mỏi đẩy cửa bước vào căn hộ 1208. Một tuần sống ở đây tôi cũng dần quen với nơi này, cũng đã sắp xếp mọi thứ ấm cúng gọn gàng làm nơi nghỉ ngơi sau mỗi ngày làm việc. Để túi xách ra ghế, tôi mở tủ lấy bộ đồ mặc nhà định bước vào nhà tắm. Chưa kịp đóng lại cửa tủ, bất ngờ chuông cửa reo vang.
Khẽ nhíu mày tôi bước ra, tò mò nhìn vào mắt thần rồi sững lại. Hoàng Duy… anh đến tận đây, lại còn đến sớm nữa. Có vẻ vừa rời tổng công ty anh đến đây luôn. Trái tim tôi lại chẳng nghe lời, tôi hít một hơi giữ bình tĩnh, mở cửa.
– Anh còn lên tận đây làm gì?
Tôi cau mày không nhìn anh, đóng lại cửa khi anh bước vào trong, đưa đôi mắt hiếu kỳ nhìn một lượt căn hộ nhỏ.
– Cô sống một mình?
Anh kết luận một câu, đáy mắt như bừng sáng chiếu về tôi làm tôi lúng túng. Mặt mũi bất giác nóng lên, tôi lập tức cãi:
– Tôi chưa muốn sống thử, người ta… ở ngay đây thôi!
Đáy mắt sẫm lại, Hoàng Duy ngồi phịch xuống sofa, hất nhẹ hàm:
– Tôi ngồi đây chờ, cô cứ chuẩn bị đi!
Chẳng thể cãi tôi mặc kệ anh ngồi đó, bước vào phòng tắm đóng sập cửa lại. Tiếng nước xả ở căn hộ này khá to nên động tĩnh bên ngoài tôi không nghe được. Một hồi tắm xong bước ra, tôi cứng đờ cả người khi anh… đang cầm trên tay điện thoại của tôi.
– Mẹ vừa gọi. Tôi nghe giúp cô rồi.
– Anh…
Tôi tức đến nghẹn họng, mặt mũi đen kịt lại khi anh dám tự ý dùng điện thoại của tôi. Bước nhanh đến tôi giật lấy điện thoại trên tay anh, nhìn cuộc gọi vừa nãy đúng là của mẹ tôi thật.
Tôi quắc mắt nhìn anh quát:
– Anh nói linh tinh gì với mẹ tôi thế hả?
Hoàng Duy mím một nụ cười, khuôn mặt như bừng sáng làm tôi ngỡ ngàng, anh nhàn nhạt trả lời:
– Tôi nào dám, nghe mẹ mắng vốn cô là đủ rồi!
Tôi dở nóng dở lạnh, run run nhìn anh. Không lẽ… anh đã phát hiện ra…
– Xem ra anh Kiên của cô còn chạy theo cô dài dài.
– Mặc… mặc kệ tôi!
Tôi không dám nhìn điệu cười hả dạ, hàng mày giãn thành một đường ngang phè trên mặt Hoàng Duy. Chẳng lẽ… chuyện đó làm anh vui như vậy sao?
– Tại sao lại nói dối tôi?
Hoàng Duy nghiêm nét mặt chất vấn. Tôi chẳng biết phải nói sao, chẳng lẽ tôi lại bảo vì tôi yêu anh, tôi ghen với cô ta nên tôi muốn anh hiểu tôi cũng có thế giới yêu đương của riêng mình sao?
– Tôi… nói gì là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? Tôi và anh… chẳng ai liên quan đến ai hết!
Tôi cúi mặt nói ra điều mà tôi biết là dối lòng, bất chợt bàn tay mạnh mẽ kéo giật tôi lại gần, sau một lực cơ thể tôi áp vào cơ thể cao lớn vững chãi của anh. Thình thịch… tiếng tim đập rộn này… là của tôi… hay của anh? Tôi đã mơ đến điều này bao ngày qua, vậy mà lúc này tôi vô thức liền đẩy anh ra. Người kia chẳng chịu buông tôi, còn đưa đôi bàn tay ấm áp siết chặt tôi vào lòng. Âm giọng anh nghèn nghẹn bên vai tôi:
– Có liên quan. Chúng ta là vợ chồng.
Nước mắt lăn dài, tôi sụt sịt nói:
– Anh đâu có yêu tôi, tôi yêu ai hay không yêu ai là chuyện của tôi chứ, hay anh nghĩ tôi yêu người khác nên anh ghen hả?
– Ừ. Tôi ghen.
Tôi cứng đờ như pho tượng cẩm thạch trong vòng tay anh, toàn thân chấn động trước lời thừa nhận. Anh… anh vừa nói gì? Tôi không tin, nhất định là không tin đâu!
– Anh muốn lấy lòng tôi, muốn tôi sinh con cho anh, muốn có được Trần Gia rồi thoải mái đến với cô ta đúng không?
– Ai bảo em thế?
Tôi mở to mắt ngước lên nhìn Hoàng Duy, phải khó khăn lắm mới có thể nuốt được nước bọt trước câu nói tôi vừa nghe được. “Em”… anh gọi tôi… là “em”?
– Tối nay tôi sẽ cho em hiểu tại sao tôi muốn kết thúc hôn nhân lần đầu với em. Giờ chúng ta chuẩn bị đi thôi, đừng để ông phải chờ!
Anh không nói gì thêm, còn mở tủ chọn cho tôi một bộ váy phù hợp, cảm thấy hài lòng mới để tôi vào nhà tắm thay. Mái tóc dài buộc nửa điệu đà, tôi trang điểm nhẹ, khóa lại cửa. Đúng lúc này Mạnh Kiên cũng vừa trở về, thấy Hoàng Duy đứng cạnh tôi, đôi mắt Kiên long lên.
– Vân… em vẫn còn qua lại với anh ta sao?
Mạnh Kiên biết Hoàng Duy từ lâu vì cùng là người trong ngành dệt may, anh chỉ mới biết chuyện Hoàng Duy và tôi cách đây không lâu.
Tôi im lặng chưa biết trả lời sao, Hoàng Duy liền đanh mặt nói:
– Mày hỏi thế là sao? Vợ chồng người khác hạnh phúc làm mày ghen à?
– Vân! Em giải thích cho anh được không?
– Là… như anh thấy…
Tôi mấp máy môi, không kịp nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Mạnh Kiên thì người gọi là “chồng” đã kéo tay tôi đi. Trên xe, tôi thực lòng không biết phải nghĩ sao, chỉ biết… Hoàng Duy đã thay đổi, thay đổi như thể quay ngược 180 độ vậy, điều ấy khiến tôi vừa hạnh phúc lại vừa ngạc nhiên vô cùng vô tận. Suốt cả bữa tối tôi cũng không thể thoát khỏi bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu cảm xúc luẩn quẩn trong đầu.