Thời buổi này còn có loại người như thế sao?
Cố Yến Tranh không kịp nghĩ nhiều vì cơn đau từ cánh tay và cổ chân truyền đến, cô đau đến mức nước mắt suýt trào ra. Cố Yến Tranh cắn răng, cố gắng dịch người ra khỏi chiếc xe đang đè trên người mình.
Bỗng có một lực đạo đỡ chiếc xe dậy, theo đó là một cánh tay chắc khỏe đỡ cô đứng lên.
“Bạn học, cậu không sao chứ?”
Cô ngước mắt lên, nhìn người con trai đứng trước mặt mình. Điều làm cô choáng ngợp chính là chiều cao của cậu ta. Người này… có chút quen mắt.
Hữu Phong mặt không biểu cảm, lại hơi có vẻ lạnh lùng.
Cố Yến Tranh chống tay vào bức tường để đứng vững, nhỏ giọng: “Cảm ơn.”
Hữu Phong cũng theo đó thả tay ra, hỏi: “Cậu có cần tôi đưa đi bệnh viện không?”
Cô nhìn xuống người mình một lượt, rồi lại ngó nhìn xung quanh, nghĩ nghĩ một chút rồi nói với Hữu Phong: “Tôi có thể làm phiền cậu một chút được không?”
Hữu Phong: “Không sao, cậu cứ nói.”
Cố Yến Tranh: “Làm phiền cậu đỡ tôi vào tiệm sách trong ngõ kia được không? Tiệm sách của bác Lăng ấy.”
Hữu phong hơi nhướn mày, nói: “Được.”
Hữu Phong dìu cô đi, chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng Cố Yến Tranh cảm thấy con đường mình đang đi dài đến vài km. Bên cánh tay bỏng rát, mắt cá chân đau nhức.
Lại một lần nữa cảm thấy hôm nay ra đường quên xem lịch!
Hai người vừa đi đến trước tiệm sách, đã nghe thấy bác Lăng gọi: “Ồ, tiểu Tranh, cháu đến lấy sách à? Hai đứa sao lại đi cũng nhau thế?” Nhưng sau khi nhìn kĩ, thấy vết thương của cô, Lăng Hòa vội vàng hỏi: “Ấy, tiểu Tranh, cháu bị làm sao thế?”
Cố Yến Tranh: “Cháu không sao bác Lăng, bị ngã một chút ấy mà.”
Sau đó cô quay ra: “Cảm ơn cậu. Cậu tên gì?”
Hữu Phong đáp ngắn gọn: “Hữu Phong.”
Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại cảm ơn một lần nữa: “Hôm nay cảm ơn cậu, cậu có thể đi rồi.”
Cố Yến Tranh tưởng Hữu Phong đi luôn, ai ngờ cậu ta lại gật đầu chào với bác Lăng “chào chú” rồi đi vào trong tiệm sách.
“Chú” sao?
Bác Lăng: “Nào, tiểu Tranh, đi vào đây.”
Cố Yến Tranh được đỡ vào trong, mặt nghệt ra: “Hai người là chú cháu sao?
Cô ngồi lên ghế, cởi mũ, kính, khẩu trang ra. Bác Lăng rót cho cô một cốc nước, cười đáp: “Đúng, nó từ thành phố chuyển về đây học, sống với ta. À đúng rồi, hai đứa bằng tuổi nhau đấy.”
Cố Yến Tranh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại nhìn xuống tay mình. Cô thổi thổi.
Bác Lăng xem vết thương, chậc lưỡi: “Đau đấy, cháu đi thế nào mà để ngã thế?” Nói rồi cô ngoảnh sang nói với Hữu Phong ngồi phía đối diện: “Cháu đi vào lấy hộp y tế ra đây, nó ở trên tủ ấy.”
Hữu Phong: “Vâng.”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến cô lại càng thấy bực, miệng cằn nhằn: “Cháu hôm nay xui xẻo thật đấy, đi ra đường gặp phải đồ thất đức. Cháu đi đến ngã rẽ đấy, đâm vào chiếc xe con màu trắng. Ở đầu ngõ có tấm biển chắn mất tầm nhìn, cháu không thấy được chiếc xe đó, mà hơn nữa con ngõ này có biển cấm xe lớn kia mà. Đã thế còn vòng xe đi luôn, còn nhả khói vào mặt cháu...” Cô lầm bầm.
Bác Lăng: “Đúng là vô ý thức.”
Hữu Phong đưa hộp ý tế ra rồi đi vào nhà luôn. Có vẻ lạnh lùng khó gần.
Bác Lăng: “Nào, đưa tay đây bác băng bó cho.”
Cố Yến Tranh từ chối: “Không cần, không cần đâu bác, cháu tự làm được, cháu tự làm được mà.” Cô cười trừ.
Bác Lăng thấy thế cũng không miễn cưỡng, đưa dụng cụ cho cô cầm máu.
Sau khi băng bó xong hết, cô lại nhìn xuống chân mình. Còn bốn ngày nữa đi học, chân thế này thì…
Bác Lăng: “Cháu nên đến bệnh viện khám xem sao, xem có còn chỗ nào khác bị thương nữa không.”
Cố Yến Tranh: “Vâng.”
Bác Lăng: “À, cháu đã nói cho mẹ cháu chưa?”
Cố Yến Tranh sực nhớ ra: “Thôi chết, cháu quên mất.” Nói rồi cô rút điện thoại ra. “Nhưng mà cháu sợ bị mẹ mắng lắm.”
Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn bấm số gọi cho mẹ.
Bà Cố biết tin con gái bị tai nạn xe, chưa kịp đóng cửa tiệm đã vội vàng đi đến đây.
Vừa vào, câu hỏi đầu tiên của bà là “Tiểu Tranh đâu?”
Thấy vẻ mặt hốt hoảng và lo lắng của mẹ, Cố Yến Tranh cảm thấy hơi có lỗi, nhưng rõ ràng chuyện này không phải do lỗi của cô đúng không?
“Mẹ, con ở đây.”
Bà Cố thấy cô, đi thẳng một mạch lại. Cố Yến Tranh tưởng mẹ sẽ dạy dỗ mình một trận nên đã nhắm mắt chuẩn bị “chịu đòn”. Nhưng trái với tưởng tượng của cô, Cố Dĩnh lại ôm lấy cô.
Bị ôm đột ngột như thế, cô hơi ngơ ngác, không biết phải làm sao: “Mẹ?”
Bà Cố buông cô ra, nhìn quanh trên dưới người cô một lượt, thấy vết thương trên cánh tay đã được băng bó, ánh mắt bà đau lòng.
Cố Dĩnh: “Sao lại không cẩn thận gì hết.”
Cố Yến Tranh: “Con…”
Cố Dĩnh không để con nói hết câu, đã vội bảo: “Đi, đến bệnh viện xem thử, xem còn bị thương chỗ nào không.”
Nói rồi bà quay sang nói với bác Lăng: “Hôm nay thực sự cảm ơn bác, lần sau chúng tôi sẽ đến cảm ơn.”
Lăng Hòa cười hất tay: “Có gì đâu, bà khách khí quá, đều là chuyện nên làm.”
Hai mẹ con chào tạm biệt bác Lăng rồi đi đến bệnh viện.
---Minh Ngọc Tiêu Tiêu---