Những ngày sau đó vô cùng xôn xao, báo chí đăng tải nhiều vô kể vể câu chuyện chàng rể của vương triều sản xuất ô tô Lệ Đằng. Lệ Thoái cũng không hề e dè hay xấu hổ ông ta hiển nhiên công khai về mối quan hệ của mình với người phụ nữ tên Hạnh Dung kia. Cổ phiếu tập đoàn xuống dốc bị rất nhiều người bàn tán chửi bới nhưng ông ta vẫn công khai nắm tay người tình trăm năm của mình. Có nhiều người còn tò mò rốt cục người phụ nữ tuyệt sắc như thế nào khiến ông ta phá hoại cả một giang sơn như vậy. Còn có người nói ông ta rốt cục yêu người phụ nữ đó tới mức nào mà có thể trở mặt với gia đình vợ và cô con gái cưng của mình. Mọi người đều nói vương triều Đằng gia sắp sụp đổ rồi.
Đọc những bài báo như vậy cô chỉ cười trừ, không đẹp bằng mẹ cô càng không xứng đáng để đánh đổi giang sơn Lệ Đằng.
Sau ngày đó cô dọn về sống tại căn biệt thự riêng của mình, ngoài trừ việc mất mẹ ba công khai người tình thì cô vẫn chính là thiên kim tiểu thư Lệ Đằng cao cao tại thường. Mẹ cô đã mất cô đau lòng như chết đi cùng mẹ nhưng không quên cô còn ông ngoại và tập đoàn chỉ cần còn Lệ Đằng cô mới còn là Lệ Đan cao ngạo khí phách. Vì giữ thể diện cho bản thân cô phải dành lại Lệ Đằng và vì ông ngoại cô không thể để công sức cả đời ông rơi vào tay người đàn ông khốn nạn đó.
“Không ai đồng ý gặp tôi sao?” khéo giãn chân mày ra một chút cô thực sự đang kiệt sức. Mấy ngày này cô cùng cô bạn thân Mạt Nhi và trợ lý của ông ngoại phải liên tục tìm kiếm hồ sơ cho buổi triệu tập cổ đông sắp tới. Đúng như Lệ Thoái nói cổ phần trong tay cô rất ít, chỉ vỏn vẹn có 14% là số cổ phần ông ngoại tặng lúc cô 18 tuổi. Còn phía Lệ Thoái ông ta có cả ba phần cổ phần từ vốn của ông ta là 17% mẹ cô là 27% và ông ngoại là 13%, thực sự để thắng là một chuyện khó khăn.
“Có lẽ mọi người đều đã nghe tin về thị phần nên ai cũng từ chối, ai cũng muốn đứng về bên mạnh mà” Mạt Nhi thở dài một tiếng day day thái dương nói với cô, mấy ngày nay cô ấy lật trang tài liệu mà dấu vân tay muốn mòn luôn rồi. Cô thực sự cũng hết cách, đúng là vào đường cùng mới biết ai bạn ai thù. Có những con người không phải thù những cũng không muốn là bạn.
“Bọn họ đã không muốn gặp tôi sẽ trực tiếp bắt tại trận” cô đứng bật dậy, cô không thể buông tay dễ dàng như vậy được.
Ngày hôm sau tìm hiểu phát hiện những cổ đông còn lại hẹn gặp nhau tại một nhà hàng lớn, có lẽ họ cũng cần chút động lực. Cô mặc một chiếc váy dài xòe màu đồng khoác một chiếc áo vest màu nâu chân mang đôi cao gót 5 phân uyển chuyển, sang trọng đến nhà hàng.
Trước cửa có một năm tên vệ sĩ một người cung kính cuối chào cô và ra hiệu cho người mở cửa. Bên trong là một phòng ăn rộng lớn gồm một bàn dài và một bàn vừa riêng biệt ở phía đầu, khi cô bước vào mọi người đều ngỡ ngàng và có phần chột dạ. Cô nở một nụ cười nhìn về phía bàn ăn nhỏ đã không còn bóng người cười rồi nói: “Tôi đã đến sau rồi sao?”
“Lệ tiểu thư cô đến đây làm gì vậy?” một người đại diện đứng ra hỏi, cô biết ông ta là bạn của ông ngoại cô từ rất lâu rồi. “Chú Phúc tôi để đáp ứng tất cả yêu cầu với những người trong phòng này” cô cười rồi kéo ngồi xuống vị trí trống ở chiếc bàn ăn phía đầu.
Nhìn hành động của cô mọi người đều ngỡ ngàng và hơi run rẩy, Tạ Nhan Phúc mắt nghiêm lại nhìn cô như khiển trách và nói “Đây không phải nơi cô nên đến, chúng tôi cũng dùng bữa xong rồi”. Rồi ông ta kéo ghế đứng dậy chuẩn bị đi thì một người đàn ông khác lên tiếng “Chẳng phải Lệ tiểu thư cũng đã đến rồi, tôi cũng muốn nghe thử Lệ tiểu thư có điều kiện gì đáp ứng được như cầu của tôi”. Giọng điệu của ông ta có ba phần châm biếm hai phần cợt nhả năm phần là dơ bẩn.