Chương 8: Mây mưa

Trên mặt đất đầy mẩu thuốc lá, có thể tưởng tượng hắn đã chờ bao lâu.

Giang Ý Phỉ dường như không có nhìn đến hắn. Cô đi đến cửa nhà mình, tìm chìu khóa trong túi, khi đang chuẩn bị đem chìu khóa cắm ở lỗ khóa, bỗng một bàn tay duỗi tới, trực tiếp dùng sức kéo cô ra. Chìu khóa trong tay cô rơi xuống mặt đất, trong không gian yên tĩnh phát ra một tiếng vang thật lớn.

Hắn đem bật lửa trong tay dứt khoát ném xuống đất, từ trên cao nhìn xuống khóe mắt cô, khóe miệng chậm rì rì dâng lên một nụ cười. Sau đó cúi đầu, hung hăn hôn môi cô, này còn chưa đủ, hắn còn muốn cạy miệng cô ra, xâm lấn thật sâu vào khuôn miệng cô.

Cô cảm giác được mùi thuốc lá nhàn nhạt trong khoang miệng mình, loại này quen thuộc gần như thói quen của cô. Thế nhưng cô càng nghĩ càng thấy sợ, lúc đầu, cô đối với loại hương vị này rõ ràng là chán ghét, bài xích, nhưng từ khi nào cô đã bắt đầu tiếp thu nó? Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm, đối với một người nếu có thể làm được thói quen, cảm tình này có phải hay không sẽ theo ngày rộng tháng dài tích lũy trở thành thói quen, cuối cùng vô pháp rời đi?

Hắn rốt cuộc cũng chịu buông cô ra, bàn tay to sờ sờ đầu cô “Anh đi công tác một vòng, em có hay không nhớ anh?”

Hắn tựa hồ cũng tập tành mãi thành thói quen biết cô sẽ không trả lời chính mình, hắn cười nhẹ, cong người nhặt chìu khóa cô làm rơi lên, cầm lấy mở cửa, tiến vào trong phòng. Giang Ý Phỉ đi theo hắn vào cửa, sau đem cửa đóng lại.

“Trong nhà có đồ ăn không? Tùy tiện làm món gì đi!” Lộ Diên biết cô rất ít ăn cơm bên ngoài, nếu hai tay cô trống trơn không mua đồ ăn, vậy đại biểu trong tủ lạnh còn đồ ăn.

“Không có đồ ăn. Chỉ có trứng, anh muốn ăn sao?”

Lộ Diên không trả lời mà đứng lên, hắn mặc một thân trang phục tinh xảo, ở trong phòng đi tới đi lui, có một loại cực kỳ không thích hợp. Hắn cố tình không để ý, đi đến tủ lạnh, mở tử lạnh ra, bên trong quả nhiên không có đồ ăn, chỉ có mấy cái trứng gà cùng hai chai nước. Hắn đem tủ lạnh đóng lại, xoay người đối mặt cô, thần sắc không thích hợp hỏi, “Em đã ăn qua? Cùng ai ăn?”

Trong thanh âm tràn ngập chất vấn, đổi lại mọt người bị hỏi như thế, chắc chắn sẽ sinh khí, cô lại tập mãi thành thói quen, không cảm thấy chút vấn đề, “Lúc trở về có ăn một bát bún ven đường.”

“Một mình em?”

“Đúng, một mình em.”

Hắn nhấp nhấp môi, đi đến trước mặt cô, kéo áo ngài cô ra, tay trực tiếp vói vào bên trong người cô. Giang Ý Phỉ cắn cắn môi, muốn kéo tay hắn ra, nhưng bị hắn khống chế được, tay hắn tùy ý vuốt ve bụng nhỏ của cô, xác định cô đã ăn cơm chiều. Hắn mỉm cười, mà cô cũng mặc kệ tay hắn đang sờ đến địa phương không nên sờ. trước khi cô tức giận, hắn liền thông minh thu hồi tay mình lại.

“Thật đúng là đã ăn a!” Trong thanh âm có điểm ngoài ý muốn, “Cũng không biết mang một phần về cho anh à?”

“Cửa hàng kia có đưa cơm tận nơi, anh muốn ăn không?”

“Anh tương đối thích em làm hơn.”

Giang Ý Phỉ gật gật đầu, đi đến tủ lạnh lấy trứng gà, bởi vì phòng bếp rất nhỏ, nên tủ lạnh được đặt trong phòng khách. Cô đi về hướng phòng bếp, quay đầu lại liếc hắn một cái, “Anh đi ra ngoài quét hết mẫu thốc mình đã vứt đi.”

Lộ Diên nhướng mày, gật đầu đồng ý.

Giang Ý Phỉ nấu cho hắn một bát mì, thả vào hai cái trứng gà, hắn không thích chiên, nói là khi còn nhỏ ăn trứng chiên bà ngoại làm có bóng ma tâm lý.

Trong nhà không có bàn ăn, chỉ có một chiếc bàn trà nhỏ, trừ bỏ Lộ Diên cũng không ai đến nơi này, vì thế Giang Ý Phỉ cũng không chú ý lắm. Cô đem TV mở ra, đây là một chiếc TV cũ, cũng may là còn chiếu nhiều đài, độ phân giải cũng cao. Khi không có việc gì, cô đều thích mở TV lên, cái này làm cô cảm thấy trong nhà náo nhiệt, mà không phải tử khí âm trầm.

Lộ Diên hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm, ăn mì xong còn có tâm tình cầm chén vào rửa, hắn từ phòng bếp đi ra, nhìn cô, “Đi rửa mặt.”

Cô nghĩ hôm nay còn đi bệnh viện, đại khái mang theo chút hương vị, nê cũn khong phản kháng cái gì, vào phòng tìm áo ngủ, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp.

Lộ Diên nhì cô trong ta cầm áo ngủ, thấp giọng cười, chính mình cầm bàn chải đánh răng rửa mặt một hồi.

Giang Ý Phỉ mang một đầu tóc ướt bước ra, cô tìm một kiện quần áo cũ khoát trên người mình, liề ngồi trên ghế dùng máy sấy thổi tóc. Nhà cô không lớn, khi cô mở mấy sấy, một khắc kia đều là rầm rầm tiếng vang khắp nhà. Máy sấy trong tay bị người khác bắt lấy, cô hơi sửng sốt một chút, liền rũ mắt buông tay, nhường cho Lộ Diên sấy tóc cho mình.

Lộ Diên nhìn cái cổ thon dài của cô, khóe miệng kiều kiều, hôm nay thật ngoan, ngoan đến độ không bình thường.

Tóc đã khô, Lộ Diên đem máy sấy để sang một bên, đè lại cái người đang muốn đứng lên, khom lưng cúi đầu, từ sau lưng hôn lấy cổ cô, chóp mũi là sợi tóc còn hơi ấm áp của cô, làn da cô tản ra mùi hương ngọt lịm, ngọt đến nỗi thâm nhập vào đáy lòng hắn. Nhịn không được đôi tay ôm chặt lấy cô, gần như muốn đem cô khảm vào trong thân thể chính mình, loại du͙© vọиɠ này như thế bùng cháy, thế cho nên trong mắt hắn phản phất có một ngọn lửa thiêu đốt cực nóng.

Thân thể Giang Ý Phỉ cứng đờ, tiếp theo nhắm mắt lại, ngay sau đó, cô liền bị Lộ Diên ôm lên, cô kinh hoảng mở mắt, đôi tay theo bản năng ôm lấy cổ hắn, vừa lúc chạm ào ánh mắt chứa đầy ý cười của hắn, trong nhất thời không biết làm gì tiếp theo.

Đôi mắt hắn phảng phất như có thể nói, nhìn cô lúc này đi, phảng phất như Lộ Diên chính là cả thế giới của Giang Ý Phỉ. Tim Giang Ý Phỉ nhảy đậm loạn nhịp nhìn khuôn mặt tin xảo gần trước mắt, cả người hắn đều toát ra mị lực hấp dẫn cô. Nhưng cô nghe nói, đàn ông có đôi mắt trời sinh đa tình, chỉ cần hắn liếc mắt một cái thì người không hề chuẩn bị liền bị luân hãm vào đó. Bởi vì đôi mắt chỉ là vũ khí chơi trò mập mờ thôi, cô cũng không biết có phải như vậy hay không.

“Choáng váng rồi sao?” Lộ Diên nhướng mày.

Giang Ý Phỉ không nói gì, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Lộ Diên, cùng hắn cười xán lạn, ngay sau đó trực tiếp dùng môi chính mình dán lên môi hắn. Lộ Diên ngay ngốc một chút, hắn tự nhiên không cần dẫn đường, biến bị động thì chủ động, thực mau khống chế cảnh thân mật này.

Quần áo rơi xuống, môi răng hòa chung một chỗ, 2 chiếc lưỡi như con rắn cuốn lấy nhau, da thịt dán sát không một kẻ hở. Có thể nghe thấy tiếng nước bọt, bên dưới cũng dần lầy lội, Giang Ý Phỉ thanh âm nức nở, da thịt hai người nóng như muốn bốc cháy. Giang Ý Phỉ ý thức mơ hồ, lại nhớ rõ căn phòng này không có cách âm, chỉ một chút gió thổi lay cọng cỏ mọi người đều có thể nghe được. Ý thức được điều đó, cô gắt gao cắn môi, ẩn nhẫn ham muốn của bản thân làm cho Lộ Dien một thân lửa nóng, hận không thể cùng thiêu đốt lẫn nhau ngay bây giờ.

Ý thức Giang Ý Phỉ dần dần trở về, cô cũng không có lập tức mở mắt, mà là yên lặng cảm thụ tiếng vang xung quanh truyền đến.

Có âm thanh nam nữ ồm ồm nói chuyện, phòng bếp bùm bùm tiếng nấu cơm, tiếng người mẹ lớn giọng kêu con nhỏ rời giường…

Lộ Diên nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào lông mi cô, thanh âm vừa nghe liền biết tâm tình hắn thực hảo, “Còn không dậy nổi giường?”

Giang Ý Phỉ lúc này mới mở mắt, một đôi mắt ẩn chứa dòng nước lay động, hắn cuối xuống thật gần nhìn vào đôi mắt cô, muốn chân thật cảm nhận được đôi mắt cô đang chứa hình bóng hắn.

Nhìn nhau vài giây, Giang Ý Phỉ hạ đôi mắt, “Anh hôm nay vội sao?”

Lộ Diên tâm tình tốt nhướng mày, cả khuôn mặt càng anh tuấn, hắn dùng ngón tay điểm điểm trên mặt cô, “Ân?”

Nếu hỏi anh không vội, đó chính là muốn anh làm chuyện gì, đừng nói, anh đang rất tò mò, trừ bỏ về chuyện của mẹ cô, thì cô tựa hồ chưa bao giờ chủ động yêu cầu hắn cái gì. Không cần tiền, không cần công việc, không cần quần áo bao bao, thậm chí tiền thuê nhà đều không cho hắn quản, hành vi như vậy làm hắn đôi khi cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Giang Ý Phỉ từ trên giường bò dậy, chăn trên người dần tuột xuống, làm lộ ra da thịt trắng tinh tế của cô, khiến hắn nhìn đỏ mắt, hận lúc này không thể đè cô xuống tùy ý làm bậy một phen. Nhưng ngày hôm qua cô đã ngoan ngoãn phối hợp, không phản kháng, đã xem như phá lệ khai ân, hắn nơi nào còn dám nghĩ xa muốn lần thứ hai chứ?