Chương 42

Giang Ý Phỉ quay trở về tiểu khu, cô liền bắt đầu băng khoăn, phải làm sao đây? Cô chạy đi đâu cùng Lộ Diên đi du lịch?

Huống chi với quan hệ của bọn họ bây giờ, nói cái gì du lịch trải nghiệm, du lịch với người yêu chứ? A… cô thực hối hận khi đồng ý với mẹ mà.

Lâm Thu Yến không biết tìm đâu ra hay ai chỉ cho bà sử dụng weibo, bà bắt cô phải gửi một ít hình ảnh, video đi chơi với Lộ Diên cho bà xem. Bà nói bà không được đi du lịch nhiều nơi, nên muốn biết một chút tình hình bên ngoài.

Giang Ý Phỉ cảm thấy có chút kì quái, không biết mẹ thật sự tự nhiên nghĩ đến điều này hay bà đã cảm giác được điều gì.

Cô nắm chặt điện thoại, chần chừ không biết có nên gọi cho Lộ Diên không. Cô chán ghét cảm giác này, rõ ràng đã muốn tách ra, rồi lại chủ động cùng hắn liên hệ, còn muốn cùng nhau đi chơi, cô cảm thấy mình thật là phạm tiện.

Cô đem điện thoại ném một bên, nằm trên giường, cô không có bật đèn, không gian lúc này âm u cùng với cảm giác mệt mỏi, áp lực, nước mắt chậm rãi từ khóe mắt chảy ra.

Lúc này bổng cô nghe thấy tiếng gõ cửa, cô giật giật lỗ tai, nhưng lại không đứng dậy mở cô. Tiếng gõ cửa vẫn đều đều, dường như người gõ cửa rất kiên trì.

Đến khi không còn nghe âm thanh gì nữa, cô cảm thấy thật tốt, toàn bộ thế giới đều an tĩnh.

Thân thể của mẹ, công việc mới, quan hệ với Lộ Diên, những điều này giống như chậm rãi được giải quyết. Cũng không phải sự tình lớn gì, nhưng cố tình lại đè trên người cô, trở thành một gánh nặng, làm mỗi bước đi của cô vô cùng gian nan.



Cửa lớn bị mở ra.

Cô nghiên đầu nhìn qua.

Là Lộ Diên.

Cô chau mày, không có cảm thấy kinh ngạc.

Lộ Diên đi vào, đứng ở mép giường, cau mày xem cô, “Làm sao vậy?”

Làm sao ư? Tôi cũng không biết.

Cô nhẹ nhàng phun ra một hơi, có một loại bất chấp mặc kệ cảm xúc, tùy tiện đi, cứ vậy đi.

Lộ Diên tới gần cô, tay sờ sờ khóe mắt, “Khóc?”

Cô lắc đầu, dối trá phản bác.

Lộ Diên cười cười, hôn lên khóe mắt cô, âm ấm, ẩm ướt.

“Sao anh tới đây?” Cô rốt cuộc cũng tìm được âm thanh của mình.

“Bởi vì tôi không có keo kiệt như cô a.” Lộ Diên cong môi cười.

“Từ chức rồi muốn tìm công việc gì?”

Giang Ý Phỉ nhìn hắn, nhớ tới lời mẹ nói, “Tạm thời còn chưa nghĩ đến.”

“Nga. Công việc có thể chậm rãi tìm.”

Giang Ý Phỉ nhìn hắn không nói lời nào.

“Tôi không muốn cùng em cãi nhau.” Lộ Diên ngữ khí bình thường.

“Tôi chuẩn bị đi công tác, sẽ không ở đây một khoảng thời gian.”

Đi công tác sao?

Giang Ý Phỉ cắn cắn môi, “Tôi.. tôi có thể đi cùng anh không?”

Lộ Diên phản phất như không dám tin tưởng, khóe miệng châm chọc cười.

“Tôi không có nghe lầm chứ?”

“Không lầm, tôi muốn đi cùng anh.”

“Chuyến đi kết thúc sao?” Lộ Diên cười.

“Liền đi ra ngoài xem sao.”

Lộ Diên nhìn cô vài giây, nhìn trong mắt cô là sự giãy giụa cùng gian nan, “Được rồi, tôi sẽ an bài.”

Giang Ý Phỉ thở phào nhẹ nhõm, nay mắn hôm nay tâm tình hắn không tồi, không có khó khăn với cô. Nếu không cô cũng không biết như thế nào.

Trước khi đi thành phố A, Giang Ý Phỉ đến bệnh viện thăm mẹ. Lúc này Giang Ý Lam cũng ở đây, nói là muốn đích thân chiếu cố Lâm Thu Yến.

Giang Ý Phỉ muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt của mẹ, cô lại mềm lòng.

Cô đem mẹ trở thành người thân duy nhất của mình, nhưng mẹ không phải chỉ có cô là người thân. Cô là con gái bà, Giang Ý Lam cũng vậy.

Cuối cùng theo sắp xếp của Lộ Diên, bọn họ cùng nhau ngồi phi cơ đến thành phố A.

Số lần cô ngồi máy bay không nhiều lắm, mỗi một lần đêu đồng dạng thấp thỏm. Bên trên trời cao, cô có một loại bất an không rõ, tuy rằng cô đã cố biểu hiện như bình thường.

Lúc còn rất rất nhỏ, ước mơ của cô là được đi máy bay, bởi vì cô cảm thấy đây là một cái gì rất to lớn. Có thể ở trên các tầng mây, cô tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh: cô ngồi trên máy bay cùng chị, còn có ba mẹ. Gia đình cô sẽ hạnh phúc trên máy bay nhìn xem các đám mây. Đúng là lý tưởng lúc nhỏ mà!

Sau này, cô lại không còn cảm giác chờ mong nữa, nó từ cảnh tượng tốt đẹp, biến thành một loại phương tiện giao thông rất bình thường.

Lộ Diên đến thành phố A trước Giang Ý Phỉ một ngày.

Lúc Giang Ý Phỉ xuống máy bay, đi ra ngoài liền có người đến đón cô.

Giang Ý Phỉ rất ngoài ý muốn, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, cô cảm thấy quen quen, như đã gặp ở đâu.

“Cô là Giang tiểu thư sao? Lộ tổng bảo tôi đến đón cô.”

Tỉnh Y Hàm cũng đang âm thầm đánh giá Giang Ý Phỉ, sau đó cảm thấy thực ngoài ý muốn. Lộ Diên không nói cô đón người nào, cô cứ nghĩ là đối tác hoặc đòng nghiệp. Hiện giờ nhìn đến người thật, cô lập tức phủ nhận suy đoán vừa rồi.

Giang Ý Phỉ gật gật đầu, “Tôi đã gặp cô.”

Giang Ý Phỉ nghĩ nghĩ, mới bừng tình, vị này chính là người hôm đó cô gặp trước cổng bệnh viện, lúc đó đang cãi nhau với bạn trai, hơn nữa cô ấy cũng chính là người bước xuống từ xe của Lộ Diên.

Nhưng cảnh thượng đó thật xấu hổ, vì thế cô nói “Gặp ở trên tạp chí.”

Giang Ý Phỉ không hiểu vì sao Lộ Diên cho cô ấy đến đón cô, chẳng lẽ hắn đang muốn giải thích, vị tiểu thư này là cấp dưới của hắn thôi, không phải quan hệ như cô nghĩ? Nhưng, Lộ Diên, hắn là người sẽ cùng người khác giải thích sao?

Tỉnh Y Hàm xoa xoa trán mình, “Kia chỉ là hiểu lầm thôi, tôi cũng không biết sẽ phát sinh loại chuyện này.”

Giang Ý Phỉ cười cười.

Tỉnh Y Hàm suy đoán,mục đích Lộ Diên muốn cô đi đón Giang Ý Phỉ, cô liền rõ ràng.

“Lộ tổng là người tốt, ngày đó bởi vì tôi thất tình, đi đến quán bar uống rượu vừa vặn gặp Lộ tổng. Ngài thấy tôi một mình ở quán bar, liền khuyên bảo tôi vài câu, sau đó mang tôi về nhà. Lộ tổng chỉ xem tôi là nhân viên công ty, ngài rất thân sĩ, nếu là ngài thích ai, không biết còn sủng ái như thế nào đâu!”