Chương 4: Ghen ghét

“Muốn cho tôi lăn sao?” Giang Ý Lam lạnh lùng cười, “Cũng không phải là không thể, cô cho tôi 50 vạn, cho tôi liền lập tức rời đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt các người.”

“Tôi đi nơi nào tìm 50 vạn? Coi như là tôi có, tôi dựa vào cái gì phải đưa tiền cho cô?” Giang Ý Phỉ cảm thấy lời này thực sự không thể tưởng tượng được, Giang Ý Lam như thế nào có thể đem lời này nói ra.

“Sao.. Bây giờ cô không giả vời nữa sao?” Giang Ý Lam dị thường phẫn nộ, từ cái ngày em gái được sinh ra, cô liề chán ghét. Bởi vì Giang Ý Phỉ bắt đầu tồn tại trên đời này, thân thích trong nhà luôn khen Giang Ý Phỉ lớn lên sẽ cỡ nào đáng yêu, cỡ nào xinh đẹp, ngoan ngoãn. Ngay cả người ba trọng nam khinh nữ kia cũng thích Giang Ý Phỉ. Khi em gái xuất hiện, tựa hồ chính mình làm nền cho em ấy, cô hy vọng lớn lên sẽ xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh chính là mình. Sau khi ba mẹ ly hôn, cô không phải không có trở về xem qua cô ta. Khi nhìn Giang Ý Phỉ mùa hè đang đi học về, nhìn bạn bè ăn kem bằng ánh mắt khát vọng. Thì Giang Ý Lam rốt cuộc cũng có cảm giác sảng khoái cái loại sản khoái ấy cho tới hôm nay, thế nhưng lại biến thành đối với Giang Ý Phỉ ghen ghét cùng căm thù tận xương tủy.

“Cô đương nhiên không có tiền, nhưng vị kim chủ kia thì có a! Đừng nghĩ gạt tôi, tôi đã tra qua, chiếc xe của hắn kia giá trị hơn tám trăm vạn, có 50 vạn thì là gì? Cô ở trên giường hầu hạ hắn nhiều một chút, hắn còn có thể không lấy tiền ra cho cô niềm vui sao?”

“Cô…” Giang Ý Phỉ chưa bao giờ phẫn nộ như thế, ủy khuất cùng phẫn nộ đan chéo ở bên trong. Cô rốt cuộc đã biết mẹ như thế nào sinh khí bị đưa vào phòng cấp cứu. Cô duỗi tay, trực tiếp cho Giang Ý Lam một bạt tai.

Giang Ý Lam từ nhỏ đã không thích đứa em này, chân chính khiến cô ghét em gái này là vì ba. Ba thế nhưng dùng trăm phương ngàn kế để đưa Giang Ý Phỉ vào trường tiểu học Minh Tuệ, trường học dành cho quý tộc, tiêu phí tiền của không nói, chỉ là thể hiện sự coi trọng, yêu thương đối với đứa em gái này, điều này làm cô không cam tâm, dựa vào đâu chứ..

Khi Giang Ý Phỉ tiến vào trường tiểu học kia, nhà người khác đều khen Giang Ý Phỉ thông minh, ưu tú, làm cho ba mẹ thơm lây, nở mày nở mặt. Vô luận là ai cũng khen một câu, “Phỉ Phỉ có tiền đồ, về sau cái nhà này phải dựa vào Phỉ Phỉ.”

Dựa vào đâu, tất cả mọi người giống như đều bị mù, quên mất còn có một đứa con lớn là cô Giang Ý Lam còn tồn tại.

Giang Ý Phỉ cũng không phụ lại sự kì vọng của mọi người, cô sơ trung thi vào được trường trung học trọng điểm, không cần dùng một phân tiền nào trong nhà. Khi ba mẹ ly hôn, Giang Ý Lam cũng không có cảm giác quá lớn, thậm chí cô còn cảm thấy đó là điều tất nhiên. Ba ở bên ngoài kiếm tiền, mẹ trừ bỏ sẽ làm việc nhà thì cái gì cũng đều không hiểu, điện thoại chỉ biết dùng để gọi còn các chức năng khác thì không biết dùng, cũng không chịu dành thời gian học tập. Đây là một người phụ nữ bị thời đại đào thải, ba ghét bỏ bà ấy. Theo góc độ tình cảm thì đây là điều phi thường không thể chấp nhận, nhưng từ góc độ hiện thực, đó chính là điều hiển hiên.

Giang Ý Lam lựa chọn cùng ba rời đi, bởi vì trong lòng cô rất rõ, chỉ có đi theo ba mới có cuộc sống tốt, vì ông ấy là người nhanh nhậy, chỉ cần có cơ hội liền trở nên thành công và kiếm rất nhiều tiền.

Sự thật chứng minh Giang Ý Lam đã không chọn sai, ông ta tuy rằng không phải là một người ba tốt, nhưng cũng sẽ không bạc đãi con mình, huống chi cô cũng không phải ôn nhu thiện lương gì. Mẹ kế một khi đối với cô không tốt, cô liền trả lại bà ta gấp nhiều lần. Thời gian dài, ai cũng không dám cùng cô trêu chọc. Sau mẹ kế lại sinh được 2 cái nữ nhi, hai đứa nó đều giống ba, mặt to, thân hình mập mạp. Khi so sánh với cô thì khác một trời một vực, cô kế thừa vẻ đẹp diễm lệ của mẹ lớn lên không tồi, điều này làm cô kiêu hãnh hơn.



Nhưng Giang Ý Lam chưa bao giờ ngờ tới, sẽ được gặp Giang Ý Phỉ dưới tình huống này.

Cô cho rằng, đứa em này nhiều lắm sẽ vào một trường đại học không tồi, kết giao với bạn trai cũng không đến nỗi nào, và còn sẽ bởi vì gia đình đơn thân mà bị nhà trai ghét bỏ. Giang Ý Phỉ phải nhọc lòng vay mượn mua nhà, mỗi ngày lao lực làm việc. Nhưng cố tình lại để cô nhìn thấy Giang Ý Phỉ từ trên chiếc xe mấy trăm vạn bước xuống, điều này làm cô như thế nào chịu được?

Giang Ý Lam đi theo Giang Ý Phỉ, rốt cuộc nghe được tin tức từ bệnh viện, may mắn nơi đây quản lý không nghiêm ngặt, nếu không cô cũng vô pháp tiếp cận bọn họ. Cô dùng tư thái ngẫu nhiên xuất hiện, quả nhiên khiến mẹ con họ chú ý. Mẹ con gặp nhau, tự nhiên sẽ quan tâm che chở, mà Giang Ý Phỉ cũng không dám ngăn cản, rốt cuộc cô cũng là con gái Lâm Thu Yến.