Chương 36:

Lâm Thu Yến thân thể dần chuyển biến tốt, Giang Ý Phỉ bởi vậy cũng tâm tình sung sướиɠ không ít.

Lâm Thu Yến ở tại bệnh viện, không thiếu nghe được nhiều chuyện bát quái, thậm chí làm cô thay đổi thái độ. Trước kia đều cảm thấy sinh nhiều con mới tốt, luôn có một đứa con hiếu thuận, hiện tại mới biết được, căn bản không phải vậy. Con cái ít một chút mới tốt, không cần phân tranh, đố kị, không có nhiều chuyện phiền toái.

Giang Ý Phỉ liền an tĩnh nghe Lâm Thu Yến nhắc mãi, cô thích nghe mẹ cô nói chuyện lặt vặt, thực sinh động, đồng thời có vài phần ôn nhu.

Đây mới là cuộc sống thuộc về cô a, mỗi ngày có công việc bận rộn, sinh hoạt phân tranh, sau đó nghe người khác bát quái.

Lâm Thu Yến nói mãi một hồi lâu, mới nắm chặt tay Giang Ý Phỉ, “Tiểu Diên như thế nào không có tới?”

Tiểu Diên? Lộ Diên? Cái xưng hô này làm Giang Ý Phỉ không biết khóc hay cười, khó có thể tưởng tượng, Lộ Diên có thể gọi là “Tiểu Diên”.

“Anh ấy có việc bận ở công ty ạ.”

Lâm Thu Yến giữa mày dâng lên một tia ưu sắc, “Tiểu Phỉ, con cùng Tiểu Diên có thật là đại học ở bên nhau?”

Giang Ý Phỉ không nghĩ tới mẹ sẽ hỏi mình vấn đề này, bất quá cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu, thật là đại học đã ở bên nhau.

Nói đúng ra, Giang Ý Phỉ cùng Lộ Diên thời điểm cao trung đã nhận thức lẫn nhau, khi đó Lộ Diên là học sinh chuyển trường, chuyển vào lớp cô. Từ một khắc hắn bước vào lớp, tám chín phần nữ sinh đã nhắc đến hắn. Nào là khen hắn anh tuấn, thành tích tốt.

Nhưng cô rất chán ghét hắn.

Hắn tựa hồ là một đứa trẻ đùa dai, hắn kéo tóc cô, trong giờ học thì dùng ngón tay chọc chọc sau lưng cô, dùng chân đá ghế. Càng quá mức hơn là hắn đem thư tình người khác viết cho cô làm trò cười cho cả lớp. Khi đó cô nghĩ sao lại có người ác liệt như hắn vậy?

Những việc làm đó, làm cô muốn hoàn toàn tránh xa hắn, phảng phát hắn xuất hiện, làm trên người cô đứng ngồi không yên.

Cô thật ghét hắn, cho nên khi hắn tặng hoa, cô đều ném vào thùng rác.

Buồn cười nhất là hắn còn đưa trứng gà cho cô ăn, quả thực không thể hiểu được.

Nhưng khi cô đem trứng gà ném vào thùng rác, Lộ Diên phát hỏa, “Tôi cho cậu ăn, chứ không đưa cậu ném đi, đây là trứng gà do bà ngoại nuôi, rất có dinh dưỡng a.”

“Cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần đây, tôi không muốn bất cứ đồ vật nào của cậu, cái gì cũng đều không muốn.”

“Cậu có nói bao lần cũng vậy thôi, tôi vẫn luôn mang đồ cho cậu.”

Sau đó, hắn làm càng thêm quá đáng, hắn tiếp tục đưa trứng gà, không phải trứng do bà hắn nuôi nữa. Mà hắn mua ở siêu thị, cho cô ném chơi.

Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, khi đó Giang Ý Phỉ hận không thể biến mất không muốn dính dáng đến hắn nữa.

Bây giờ nhớ lại, tựa hồ hắn không có đáng giận như vậy.

Hắn chỉ không biết cách biểu đạt, không biết như thế nào là tốt với cô. Không hiểu theo đuổi người khác cần cái gì mà thôi.

Khi đó gia đình khó khăn, Lâm Thu Yến lại nghỉ việc, bà dần ưu sầu, một phân tiền chia thành hai phần dùng. Tiền học cũng phải tích cóp, trên đường nếu nhìn thấy giấy cùng bình nước, chai nhựa đều nhặt về bán. Trong nhà nơi nơi đều bày chai lọ, giấy lung tung.

Mà Giang Ý Phỉ cũng dưỡng thành thói quen này, những vật phẩm hữu dụng đều mang về nhà.

Sau khi tan học, cô nhặt chai nước, Lộ Diên liền sẽ chạy tới, hung hăng lau sạch tay cô, “Không được nhặt chai người khác ném đi nữa.”

Giang Ý Phỉ lửa giận tận trời.

“Tôi cho cậu chai.” Lộ Diên mua thật nhiều chai nước, sau đó không ngừng uống nước, đem chai không đưa cho cô.

Giang Ý Phỉ nhìn hắn, đột nhiên không thể tức giận được, “Đừng uống, không cần uống nhiều như vậy.”

“Nếu tôi đem nước đổ đi, cậu nhất định sẽ cảm thấy tôi lãng phí.”

Giang Ý Phỉ không biết nên nói thế nào mới tốt.

Dần dần, cô liền không có chán ghét hắn như trước. Lúc cuối tuần, cô sẽ đi tìm việc làm thêm, có thể tìm được cũng là đi phát tờ rơi, nhưng đối với cô, vậy là đủ.

Sau đó, ngẫu nhiên Giang Ý Phỉ thấy Lộ Diên lên một chiếc siêu xe, bọn họ cách một khoảng cách, vô vọng bát ngát, cô nhìn không tới cũng không có khả năng.

Thời điểm thi đại học, cô đăng ký nguyện vọng ở một ngôi trường thực bình thường. Bởi trường đó được miễn giảm rất nhiều tiền, đến nỗi Lộ Diên, cô đã lừa hắn đăng ký vào một trường đại học khác.

Dùng thời gian đại học để bọn họ tách ra.



Giang Ý Phỉ nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ như thế nào lại hỏi con chuyện này?”

“Nếu hai con ở bên nhau lâu như vậy, khẳng định là con rất thích Tiểu Diên.”

Giang Ý Phỉ cười cười, cô cũng không để ý tới chuyện này, sợ bản thân nghĩ nhiều.

“Tiểu Phỉ, ta hy vọng con thật hạnh phúc, cùng tiểu Diên bên nhau thật vui vẻ.”

Giang Ý Phỉ gật gật đầu, “Nhiệm vụ của mẹ là giữ gìn sức khỏe thật tốt, sau đó là đừng suy nghĩ bậy bạ.”

“Ta như có thể không suy nghĩ sao? Cũng không biết gia đình tiểu Diên tình huống như thế nào, cha mẹ hắn là dạng người gì, ai da, ta sợ con gả qua đó sẽ chịu khổ.”

“Mẹ à, người đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhanh như vậy mẹ muốn đem gả con rồi sao, đem con đẩy cho người khác?”

“Con bé này, nói bậy bạ gì đó.”

Lâm Thu Yến tuy rằng không nói tiếp chuyện này, nhưng bà vẫn sầu lo không thôi. Bà luôn sợ Lộ gia sẽ ghét bỏ Giang Ý Phỉ, nói con bé sinh ra ở gia đình đơn thân. Bà nghe nói nhiều gia đình rất để ý vấn đề này, cho rằng đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân tính cách sẽ có vấn đề.

Giang Ý Phỉ trấn an Lâm Thu Yến trong chốc lát, cô xoay người bước ra ngoài, bấm số gọi cho Lộ Diên.

Lộ Diên nhận được điện thoại, cười lạnh một tiếng, “Cô nếu nhận định chúng ta sớm muộn sẽ tách ra, hiện tại lại muốn tôi sắm vai con rể tốt. Cô sẽ không sợ mẹ cô đến lúc đó không chịu được kí©h thí©ɧ?”

“Đến lúc đó, chúng ta có thể hòa bình chia tay.”

“Cô nghĩ thật chu đáo nha.”

“Tôi… Tôi cảm thấy như vậy đối với chúng ta đều tốt.”

“Vậy cô nói tôi biết, tôi dựa vào cái gì nghe theo cô đây hửm?”

“Cô nhìn cô đi, một bên luôn phủ nhận quan hệ chúng ta, một bên lợi dụng quan hệ đó để lấy lòng mẹ cô. Cô không cảm thấy quá mức nực cười sao?”

“Xin lỗi!” Giang Ý Phỉ dựa vào tường, “Đã làm anh khó xử.”

Lộ Diên không lên tiếng.

Giang Ý Phỉ, “Anh nói đúng, gạt được bà ấy nhất thời, không lừa được một đời. Trước tiên để bà ấy biết, cũng không có gì không tốt.”

“Cô uy hϊếp tôi?”

Giang Ý Phỉ phí công lắc đầu, “Không, tôi chỉ đột nhiên phản ứng. Nếu sớm hay muộn mới nói cho bà ấy biết, thì càng lừa gạt sẽ chỉ càng làm bà lo lắng, còn không bằng trực tiếp nói cho bà ấy biết. Chúng ta chia tay.”

Lộ Diên trầm mặt thật lâu, “Cô như vậy. Tôi thực không vui chút nào.”

Giang Ý Phỉ nhíu mày.

Lộ Diên, “Chúng ta quan hệ kim chủ, nên để tôi làm chủ. Tôi muốn bắt đầu liền bắt đầu, muốn kết thúc thì mới được kết thúc.