Lộ Diên đưa Giang Tri Ngữ trở về Giang gia, sau đó lái xe đến bên dưới tiểu khu Giang Ý Phỉ. Ánh mắt hắn nhìn về phía tầng cao nhất, nơi đó là một mảnh đen nhánh, nửa điểm ánh sáng đều không có. Một tiểu khu xưa cũ ở trong đêm đen càng lộ ra dáng vẻ già nua, không theo kịp sự phát triển của thời đại, nó ở trong màng đêm vô cùng an tĩnh.
Lộ Diên tay bật lửa, tại một khắc ấy, anh cảm thấy mình như một ngốc tử. Hắn làm nhiều như vậy, người kia có biết không, nếu biết cô sẽ cảm kích sao?
Vì tình yêu mà kết hôn hay kết hôn vì lợi ích gia tộc, cái nào sẽ tốt hơn? Hắn kì thật có thể hiểu cha mẹ mình, mẹ hắn từ nhỏ liền không cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp, vì thế cũng dẫn đến bà ấy tính cách thanh lãnh. Ông ngoại bà ngoại hắn chính là điển hình của vì yêu mà cưới, nhưng sau đó gia thế cách biệt, tư tưởng bất đồng đánh bại, dẫn đến một cuộc hôn nhân qua loa xong việc. Sau đó, ông ngoại anh cưới một nữ nhân gia thế tương đương, tuy là một cuộc hôn nhân không tình yêu nhưng họ có thể hòa thuận bình an sống cùng nhau đến bạc đầu. Trong khi bà ngoại anh, bà cả đời ở vậy, ở tại nông thôn, trồng rau nuôi cá vô cùng nhàn nhã.
Ông bà ngoại năm đó đã nháo nhào đến cỡ nào thảm thiết Lộ Diên không biết, nhưng có lẽ điều đó đã để lại cho mẹ anh bóng ma tâm lý rất lớn, hắn lại có thể tưởng tượng được.
Một nữ nhân trong lòng có nhiều gai góc, mới có thể nửa điểm cơ hội đều không cho, trực tiếp thô bạo đánh gãy uyên ương?
Lộ Diên đem đầu mẫu thuốc cháy gần hết ném ra ngoài cửa xe, đôi mắt hắn vẫn nhìn dưới mặt đất, nhìn đầu mẫu thuốc vẫn còn đang cháy, thẳng đến khi nó hoàn toàn tắt hẳn, khóe miệng hắn mới hướng về phía trước cong lên một nụ cười châm chọc.
Liên hôn hay hôn nhân vì tình yêu, cùng hắn có quan hệ gì?
Hắn cùng Giang Ý Phỉ là lưỡng tình tương duyệt? Không phải bọn họ chi gian, là hắn truy, cô thì trốn, sau đó hắn dùng dây thừng đem cô gắt gao cột vào bên người mình.
Muốn trốn, hắn sẽ không bao giờ cho cô có cơ hội này, nửa điểm đều không.
….
Lâm Thu Yến bệnh tình dần ổn định, rốt cuộc tâm Giang Ý Phỉ có thể hạ xuống, vì thế trạng thái công việc cũng trở nên tốt hơn.
Tiểu Thái liền ở bên Giang Ý Phỉ hỏi, hỏi cô có phải hay không có hỷ sự gì, nhưng bị Giang Ý Phỉ đuổi đi.
Trương Lị lén lút đến trước mặt Giang Ý Phỉ, duỗi tay chọc chọc Giang Ý Phỉ, trịnh trọng ho khan một tiếng, “Ai da, tôi đại diện tất cả các đồng nghiệp của tạp chí xã hỏi cô một vấn đề, vấn đề này thực nghiêm trọng, quan hệ mật thiết đến cảm xúc mọi người. Ta nói, Giang Ý Phỉ đồng nghiệp, cô có phải hay không đang yêu đương?”
Một đồng nghiệp nam trực tiếp nói xen vào, “Chúng ta khi nào muốn cô làm đại diện vậy?”
“Chính là, chính là…”
Trương Lị một chút cũng không thấy xấu hổ, “Tôi hỏi một câu, các ngươi có muốn biết hay không?”
“Muốn.” Trăm miệng một lời cùng nói.
Trương Lị che miệng cười to.
Đồng nghiệp nam kia liền buồn bực, “Lý Lộ, ngươi như thế nào cũng tham gia cùng bọn họ chứ?”
Lý Lộ trừng mắt liếc đối phương một cái, hắn ban nảy cũng cùng rống lên nói “muốn” sao, bây giờ lại chế nhạo cô.
Lý Lộ nâng cằm lên, “Mọi người nói đi, ai không muốn biết, tin bát quái ai mà không muốn hóng chứ?”
Lý do quá hợp lý, khiến mọi người vô lực phản bác.
Giang Ý Phỉ xoa xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng trong lòng cô lại rất thoải mái, vì lúc này đây bầu không khí làm việc thực hài hòa, dường như bây giờ cô dần có thể dung nhập cùng đồng nghiệp.
Lý Lộ ho khan một tiếng, “Tới, Giang tiểu thư, phỏng vấn một chút, cô có hay không yêu đương?”
Giang Ý Phỉ sửng sốt, cô không biết trả lời như thế nào, cô cùng Lộ Diên là chi gian, họ xem như là nam nữ bằng hữu sao? Cô không biết, nhưng nhanh thôi, rất nhanh thôi giữa họ liền trở thành quan hệ gì cũng chưa.
Hắn sẽ cùng Giang Tri Ngữ kết hôn, cô có thể tự do sống cuộc đời của mình.
Lý Lộ vừa thấy thần sắc Giang Ý Phỉ, cô không tiếp tục làm khó, cười tủm tỉm suy đoán, “Trên tình bạn, dưới tình yêu, đây là đang trong giai đoạn mập mờ, ái muội?”
Giang Ý Phỉ không có cách nào nên đành nói dối vậy, đành phải gật đầu.
Trương Lị lập tức liền tiếp lời, “Việc này nhất định có thể thành, có người đàn ông nào có thể cự tuyệt được đóa hoa xinh đẹp của tạp chí xã chúng ta chứ? Khi nào ở bên nhau nhớ đừng quên mời chúng tôi ăn cơm đó nha!”
Các đồng nghiệp nam cố ý làm ra bộ dạng bi thương, “Đúng, đúng đó, nhất định phải mời khách, an ủi một chút tâm hồn bị tổn thương của chúng tôi.”
Bọn họ vờ đặt tay lên ngực, làm bộ đau đớn.
“Ngươi khi nào thương tâm a!”