Chương 20: Lời đồn

Giang gia đại tiểu thư Giang Tri Ngữ mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, tay mang vòng ngọc cùng màu, khuyên tay lấp lánh, tóc búi thấp một thân mang hơi hướng cổ phục. Hơn nữa khuôn mặt cô tinh xảo thanh nhã, như một mỹ nhân từ bức họa bước ra. Ở thế giới giải trí lấp lánh kia, cô có khí chất cao quý mê người khó có ai sánh được. Ánh mắt cô nhìn Lộ Diên, nếu như là nam nhân khác đều sẽ không chịu nổi mà đầu hàng, quỳ gối dưới váy cô.

Giang Tri Ngữ trong lòng nhẹ nhàng rơi xuống hai tiếng bộp bộp, bởi vì Lộ Diên nhìn cô với ánh mắt không hề giao động, ánh mắt hắn giống như chỉ đang xem một đồ vật, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn vào khuyên tai của cô còn nhiều hơn nhìn mặt cô nữa.

Người này thật sự là…

Giang Tri Ngữ lập tức phán đoán, người đà ông này hoặc là trong lòng đã có người, hoặc là hắn không có hứng thứ với phụ nữ. Cô đây ở giới giải trí đã gặp qua đủ loại đàn ông, từ ánh mắt bọn họ, cô liền rõ ràng đối phương có ý tưởng gì, hoặc có thuần túy thưởng thức, muốn theo đuổi cô, hay chỉ muốn chơi chơi lợi dụng.

Lộ Diên đi đến trước mặt Giang Tri Ngữ, vươn tay, tư thái thập phần thân sĩ, “Tôi đã thật lâu không có khiêu vũ, hy vọng Giang tiểu thư không ghét bỏ.”

Giang Tri Ngữ đem tay chính mình đặt vào tay hắn, “Có thể được Tam thiếu mời nhảy một điệu, đó là vinh hạnh của tôi.”

Hai người chậm rãi hướng về sàn nhảy.

Tuấn nam mỹ nữ, tự nhiên là hấp dẫn mọi ánh mắt của mọi người, liền càng miễn bàn sau buổi khiêu vũ này là đại biểu cho điều gì. Lộ gia và Giang gia đều là đại hào môn, một khi kết hợp, ngày sau hợp tác chắc chắn càng tăng thêm nhiều, chỉ là nghe nói Lộ gia tựa hồ bài xích nữ nhân lăn lộn trong giới giải trí. Giang tiểu thư cố tình lại là người trong giới đó, không biết bọn họ sẽ đối đãi như thế nào đây. Nhưng Giang Tri Ngữ là đầu tiên là đại tiểu thư Giang gia, tiếp theo là nhân vật nổi tiếng, nếu nói hào môn chán ghét giới giải trí cũng chỉ bởi vì cái vòng kia quá nhiều việc dơ bẩn, những người phàm mang tiếng minh tinh, ai chưa từng ngầm chịu qua vô số ủy khuất chứ. Nhưng những việc như thế sẽ không phát sinh ở chỗ Giang tiểu thư, có nghĩ là Lộ gia cũng sẽ không để ý đến.

Giang Tri Ngữ theo Lộ Diên nhẹ nhàng khởi vũ, “Lộ tam thiếu là đại nhân vật, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

“Nga…Không biết Giang tiểu thư nghe đồn cái gì về ta?”

“Tam thiếu phải biết rằng, đã là lời đồn thì sẽ không dễ nghe”

“Giang tiểu thư đã chủ động đề cập, chẳng lẽ không phải muốn cho tôi nghe đó sao?”

Giang Tri Ngữ cười xán lạn, phảng phất sáng sớm cùng ban đêm luân phiên kia, một nụ cười ấy đã làm bừng sáng tất cả, làm mọi người chìm trong kinh diễm.

Giang Tri Ngữ cười đến hơi ái muội, cố ý đến gần bên tai Lộ Diên nói nhỏ, “Tôi nghe nói, anh một tam thiếu chỉ luôn an phận học đại học, cha mẹ đối với anh vẫn luôn không xem trọng, anh như một hài tử được nhặt về, đối lập với ca ca của anh người luôn ưu tú, cho nên anh đối với anh mình vô cùng oán hận.”

“Ồ.. Giang tiểu thư cứ nói tiếp.”

“Anh tiến vào Hoàn Quang là âm mưu đã lâu, thậm chí anh của mình anh cũng dùng thủ đoạn ép đi, vậy nên anh mới đoạt được địa vị như bây giờ.”

“Còn gì nữa không?”

“Anh độc ác tàn nhẫn, đem một số người làm việc lâu năm đuổi đi, nâng đỡ thế lực chính mình, người mà anh cho là vô dụng thì toàn bộ không được coi trọng, trong công ty người đối với anh có oán giận mà không dám nói gì.”

“Đây là lần đầu tôi nghe lời đồn như thế này, Giang tiểu thư còn gì nữa không?” Lộ Diên vẻ mặt hứng thú nói.

“Tôi còn nghe nói, tam thiếu không gần nữ sắc, càng không gần nam sắc.”

“Thú vị đấy! Giang tiểu thư nghĩ sao về lời đồn này.”

“Không gần nữ sắc có khả năng cỉ là không gặp được người phù hợp. Không gần nam sắc, có khả năng là áp lực với thân phận địa vị như bây giờ mà không gần thôi. Tam thiếu cảm thấy tôi nói đúng không?”

“Rất đúng. Kia Giang tiểu thư cho rằng, bản thân mình là cái nữ sắc kia sao?”

Giang Tri Ngữ nghiêm túc xem hắn nửa ngày, “Anh đều không gần nữ sắc, ta có phải hay không còn quan trọng sao?”

“Giang tiểu thư thật thú vị.” Lộ Diên cười trầm.

“Tam thiếu cũng không thua kém chút nào.”

….

Hai người nhảy xong, mọi người xung quanh vỗ tay, phảng phát như Lộ gia cùng Giang gia liên hôn đã thành công, như ván đã đóng thuyền. Lúc này, mọi người cũng tiến vào sân bắt đầu khiêu vũ, Lộ Diên và Giang Tri Ngữ cùng nhau đứng bên người Giang lão gia tử bầu bạn.

“A Diên, tiểu Ngữ nhà ta có thói quen ăn khuya, có thể hay không phiền toái con mang cho tiểu Ngữ một ít đồ ăn khuya?” Giang lão gia tử đang cùng người khác nói giỡn, như vô ý nhìn Lộ diên dặn dò một câu.

“Đương nhiên là có thể.”

Kết quả là Lộ Diên mang Giang Tri Ngữ đi.

Giang Tri Ngữ ngồi trên xe Lộ Diên, đột nhiên nhíu nhíu mày, ngón tay chỉ về một hướng, “Ở kia có parazzi.”

“Nga.” Lộ Diên thả chậm tốc độ xe, “Cô hạ cửa sổ xe xuống một chút, để hắn chụp một xíu đi.”

“Anh đây là có ý gì?”

“Người ta đã ngồi canh lâu như vậy cũng thật không dễ dàng gì, cho hắn chụp một bức cũng không mất mát gì.”

“Lộ tam thiếu thật là thiện lương đi, lòng dạ quan âm a”